Diệp Huyên nghe lời Tiểu Tháp nói thì cảm thấy tiêu rồi.
Tiểu Tháp này muốn bung rồi à!
Nó bung tới mức sắp không biết mình là ai rồi!
Diệp Huyên suy nghĩ: “Tiểu Tháp, ngươi bình tĩnh đi”.
Tiểu Tháp cười haha: “Ta không thể bình tĩnh được. Tiểu chủ, đi nào, đi gây họa thôi, người đừng sợ, có ta bảo vệ người”.
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Chủ nhân, Tiểu Tháp ngông quá rồi”.
Diệp Huyên gật đầu, đáp: “Nhận ra rồi”.
Tiểu Hồn lại nói: “Làm sao đây?”
Diệp Huyên suy nghĩ: “Tiểu Tháp, ngươi muốn đánh nhau với cha ta không?”
Trên bầu trời, Tiểu Tháp do dự một lúc: “Không tốt lắm đâu”.
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Với sức mạnh hiện giờ, người dưới tam kiếm đều không thể đánh lại ngươi, nếu không đánh nhau với tam kiếm thì đánh nhau với ai giờ?”
Tiểu Tháp vẫn hơi do dự.
Diệp Huyên tiếp tục: “Đánh cha ta đi, ta ủng hộ ngươi”.
Tiểu Tháp suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi đã vô địch rồi sao?”
Tiểu Tháp nghiêm túc đáp: “Đó là chủ nhân, còn Tiểu Tháp ta có giỏi cỡ nào thì cũng không thể làm ra chuyện phản phúc giết chủ được, ta là một cái tháp có đạo đức”.
Diệp Huyên bĩu môi đáp: “Ngươi cứ nói thẳng là mình không dám đi”.
Hắn nói xong thì quay đầu biến mất ở nơi chân trời.
Tiểu Tháp: “…”
Không lâu sau, Diệp Huyên quay về lại Thanh Châu.
Diệp Huyên không đi tìm Thác Bạt Ngạn mà đến thư viện Thương Lan trước.
Bây giờ, thư viện Thương Lan đã là thế lực mạnh nhất trên Thanh Thương giới, mỗi năm đều có vô số thiên tài yêu nghiệt đến Thương Lan, hi vọng có thể được gia nhập học viện, trở thành một thành viên của học viện.
Muốn gia nhập học viện Thương Lan là một chuyện thật sự không hề dễ dàng, vì yêu cầu tuyển sinh khó dần qua các năm, không chỉ có vậy, học viện Thương Lan còn có chế độ sàng lọc.
Mỗi năm học viện đều tổ chức thi, những học sinh xếp sau cùng đều sẽ bị đào thải.
Không vào được học viện thì không quá mất mặt, nhưng nếu bị học viện Thương Lan đuổi, đúng là không biết giấu mặt đi đâu.
Vì vậy, sau khi vào được học viện, một số yêu nghiệt và thiên tài lại càng phải liều mạng hơn.
Dưới chân núi của học viện Thương Lan có một bức tượng khổng lồ đứng sừng sững, là tượng của Diệp Huyên.
Học viện Thương Lan có được quy mô ngày hôm nay, đương nhiên không thể không kể đến sự giúp đỡ của Diệp Huyên. Mặc dù Diệp Huyên không có ở Thanh Châu nhưng nếu không nhờ vào việc thỉnh thoảng cung cấp tài nguyên tu luyện cũng như công pháp, huyền kỹ của hắn thì học viện Thương Lan vốn không thể nào phát triển được như hôm nay.
Trong số những học viên của học viện Thương Lan, Diệp Huyên là nhân vật tồn tại như thần.