Diệp Huyên hơi đau đầu.
Nhìn thế nào cũng thấy lão già này không đáng tin!
Nơi xa, Thần Hoang kia cũng không ra tay nữa, ông ta hơi kiêng kị thanh kiếm trong tay Nam Sứ. Mặc dù bây giờ ông ta có lực lượng Yêu Thần, nhưng ông ta vẫn không chắc chắn có thể thắng được Nam Sứ này.
Thần Hoang im lặng một lát rồi nói: “Nam Sứ, ngươi cảm thấy thanh kiếm trong tay ngươi như thế nào?”
Nam Sứ chớp chớp mắt: “Rất tốt!”
Thần Hoang nhìn Nam Sứ: “Ngươi hẳn phải biết, ngươi không thể nào dẫn hắn và cao thủ Tiên Bảo Các rời khỏi nơi này, nếu như ta là ngươi, ta sẽ mang thanh kiếm này rời đi!”
Ly gián!
Nam Sứ chớp chớp mắt, giống như hơi rung động.
Thấy thế, Thần Hoang nói tiếp: “Nam Sứ cô nương, nếu các ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn, vậy sẽ phải trả cái giá vô cùng thê thảm, hơn nữa, trừ phi tất cả cao thủ của Tiên Bảo Các các ngươi đến nơi này, nếu không, các ngươi không bảo vệ được hắn! Còn về vấn đề hắn là khách quý, ta cảm thấy các ngươi đã làm đến nơi đến chốn rồi! Cho dù bây giờ các ngươi rút lui cũng không ai nói gì, ngươi nói phải không?”
Nam Sứ suy nghĩ, sau đó nói: “Không thể phủ nhận, lời ngươi nói cũng khá có lý!”
Diệp Huyên đột nhiên kéo ống tay áo Nam Sứ, sau đó nói: “Ngươi thích kiếm này lắm sao?”
Nam Sứ lập tức gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Hôm nào ta nhờ muội ta chế tạo riêng một thanh cho ngươi!”
Nam Sứ nhìn về phía Diệp Huyên, hơi không vui nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ thật sự nghe lời ông ta nói mà rời đi sao? Ngươi coi Nam Sứ ta là hạng người gì?”
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi xấu hổ và áy náy, đang định nói chuyện, Nam Sứ đột nhiên nói: “Hôm nào giới thiệu muội ngươi cho ta làm quen chút, có kiếm hay không không quan trọng, chủ yếu là con người ta thích kết giao bạn bè!”
Diệp Huyên: “…”
Thần Hoang nơi xa đột nhiên nói: “Nếu Nam Sứ cô nương đã không muốn rời đi, vậy thì vĩnh viễn ở lại nơi này thôi!”
Vừa nói xong, ở tận cùng dãy núi xa xôi đột nhiên xảy ra chấn động to lớn, ngay sau đó, hai con yêu thú khổng lồ phá núi đi ra, nhìn qua, chúng che khuất bầu trời, cực kỳ kh ủng bố.
Yêu thú Tầng sáu!
Bên cạnh Diệp Huyên, Nam Sứ lộ vẻ âm trầm: “Bọn họ chọn đánh hội đồng!”
Lúc này, Thần Hoang kia đột nhiên nói: “Một tên cũng không để lại!”
Một tên cũng không để lại!