Còn chưa dứt lời, chỉ thấy đám cường giả Yêu Giáo bên cạnh hắn ta đột nhiên bị chém bay đầu, máu tươi bắn thẳng lên trời, tuôn ra như suối, vô cùng tanh tưởi.
Cảnh này khiến mọi người đều bối rối!
Bao gồm cả Vân Xuyên!
Lúc này Vân Xuyên trợn tròn hai mắt, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Hắn ta biết Diệp Huyên có một chiêu kiếm có thể chém tương lai, nhưng chiêu kiếm đó không mạnh đến mức này mà!
Phải biết, những cường giả có mặt ở đây có vài người đã đạt đến tầng bốn rồi đấy!
Giết tầng bốn chỉ trong nháy mắt?
Diệp Huyên này lại mạnh hơn rồi? Hay lúc trước hắn vẫn luôn che dấu thực lực?
Lúc này, Diệp Huyên xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên trở lại trong tay hắn, hắn nhìn về phía Vân Xuyên, khẽ mỉm cười: "Vân Xuyên huynh, cáo biệt nhé!"
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người ngự kiếm bay lên.
Tránh đi!
Nơi này là địa bàn của Yêu Giáo, tuy hắn tự tin, nhưng không tự tin đến mức muốn lấy sức một người chống lại toàn bộ Yêu Giáo.
Đánh không lại thì né thôi!
Không mất mặt!
Nhưng mà hắn vừa ngự kiếm lên thì không gian phía chân trời đột nhiên bị vỡ ra, một khắc sau, một bàn tay khổng lồ che lấp bầu trời đột nhiên đánh thẳng xuống.
Một chưởng này lao tới như muốn kéo theo bầu trời sụp xuống, một cảm giác ngột ngạt kinh khủng nháy mắt bao trùm lấy Diệp Huyên.
Lúc này đây, hắn có cảm giác như ngũ tạng trong cơ thể mình đang bị nghiền nát!
Trong mắt Diệp Huyên lóe lên tia sáng lạnh, ngươi không cho ông đây đi, vậy ông đếch đi nữa!
Chiến là được!
Diệp Huyên nhẹ gảy ngón tay cái, kiếm Thanh Huyên trong vỏ đột nhiên bay ra, nương theo đó là một tiếng kiếm reo, kiếm quang bắn thẳng lên trời, xé nát tất cả.
Ầm!
Phía chân trời, bàn tay khổng lồ kia đã ầm ầm đổ nát.
Chân trời rung động!
Mà lúc này, một ông lão xuất hiện ở trên đỉnh đầu Diệp Huyên.
Ông lão thân mang một bộ áo bào đen, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run.
Cường giả tầng năm!
Ông lão nhìn Diệp Huyên: "Đã giết người Yêu Giáo của ta mà còn muốn đi?"
Diệp Huyên cười ha ha: "Không đi thì không đi thôi!"
Ông lão híp hai mắt lại, còn định nói gì đó thì Diệp Huyên đã chen lời: "Nếu muốn nói thì mời kiếp sau nói nhé!"
Vừa dứt lời, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên đột nhiên phóng lên trời.
Trong mắt ông lão ánh lên một tia tàn nhẫn: "Ngông cuồng!"