Khi hai người đi đến Chu tộc, Tộc trưởng Chu Tân lập tức xuất hiện trước mặt hai người, Chu Tân nhìn bọn họ bằng nét mặt cực kỳ đề phòng.
Sâu không lường được!
Đây là cảm giác hai người mang đến cho nàng!
Mà bây giờ thực lực của nàng như thế, người có thể mang đến cho nàng cảm giác này có thể là người bình thường sao?
Ông lão bên trái quan sát Chu Tân, sau đó khẽ mỉm cười: “Chào cô nương, chúng ta không có ác ý, đến đây chỉ muốn hỏi Thiếu chủ của chúng ta ở đâu?”
Chu Tân nhíu mày: “Thiếu chủ của các ông?”
Ông lão bên phải chen miệng vào: “Diệp Huyên, Diệp thiếu!”
Nghe vậy, Chu Tân sửng sốt: “Diệp Huyên!”
Hai ông lão gật đầu.
Chu Tân nhìn hai người, nét mặt dần trở nên kỳ lạ.
Ông lão bên trái hiền lành hỏi: “Cô nương, theo chúng ta được biết thì lúc trước cậu ấy ở đây đúng không?”
Chu Tân gật đầu: “Lúc trước hắn đúng là ở đây, nhưng hắn đi rồi!”
Hai ông lão nhìn nhau, sau đó, người bên trái do dự một lát rồi hỏi: “Cô nương, lúc Thiếu chủ rời đi có để lại cho cô cái gì không?”
Chu Tân nhíu mày: “Để lại cái gì?”
Ông lão bên trái mỉm cười đáp: “Ví dụ như người gỗ nhỏ ấy!”
Chu Tân lắc đầu.
Hai ông lão nhìn nhau, ông lão bên trái lại nói: “Vậy xin cáo từ!”
Nói xong, bọn họ muốn rời đi.
Lúc này, Chu Tân đột nhiên nói: “Nếu hắn để lại người gỗ cho ta thì chứng tỏ điều gì?”
Ông lão thoáng do dự, sau đó giải thích: “Chủ mẫu có lệnh, nếu Thiếu chủ có để lại người gỗ cho cô nương thì đồng nghĩa với việc cô nương là Thiếu chủ mẫu của chúng ta, chúng ta sẽ dẫn cô nương rời khỏi đây, đi tới Huyên giới mà Chủ mẫu mở ra cho Thiếu chủ! Ở đó, cô nương sẽ được nhận tài nguyên tu luyện tốt nhất toàn vũ trụ”.
Nói xong, hai người dứt khoát rời đi.
Chu Tân: “…”