*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người chuẩn bị đón địch.
Từ mặt trời mọc đến giữa ngày, cuối cùng từ giữa ngày đến mặt trời lặn, nhưng Diệp Huyên vẫn không xuất hiện.
Lúc mặt trời lặn xuống, sắc mặt Vân Xuyên hơi khó coi.
Đừng nói là tên này bị lạc đường đấy?
Đến tối.
Diệp Huyên vẫn không tới!
Sắc mặt của cường giả trên tường thành và bên trong thành trở nên kỳ lạ!
Còn sắc mặt Vân Xuyên thì ngày càng khó coi.
Ngày hôm sau, mặt trời lại mọc, vạn vật sống lại.
Nhưng Diệp Huyên vẫn không đến!
Khôi Thần trên tường thành quay đầu nhìn Vân Xuyên, Vân Xuyên nhìn chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Tên này định lật lọng à?”
Lúc này, Khôi Thần chợt nói: “Vân Xuyên, ta rất thất vọng, cũng rất tức giận!”
Dứt lời, ông ta xoay người rười đi.
Các cường giả Yêu Giáo trên tường thành cũng đồng loạt rút lui.
Chẳng mấy chốc, trên tường thành chỉ còn lại Vân Xuyên.
Vân Xuyên nhìn chân trời xa xôi bằng ánh mắt hơi khó hiểu: “Không thể nào… Một vị kiếm tu mạnh như thế tuyệt đối không thể nuốt lời được, chẳng lẽ thật sự lạc đường rồi?”
Mọi người trong thành cũng giải tán.
Bàn tán xôn xao.
Đều đang bàn tán vì sao vị kiếm tu kia lại không đến!
Là sợ?
Hay là lạc đường?
Yêu Thần Thành lập tức trở nên náo nhiệt.
Cùng lúc đó, toàn bộ Yêu Giáo bắt đầu dốc toàn lực truy nã Diệp Huyên.
Lần này Diệp Huyên cho Yêu Giáo leo cây, khiến Yêu Giáo rất tức giận, chưa từng có ai dám trêu đùa bọn họ như vậy. Không lâu sau đó, nhân viên tình báo của Yêu Giáo lần lượt rời khỏi Yêu Thần giới, đi tìm Diệp Huyên.
Mà bọn họ đều không biết Diệp Huyên đã ở Yêu Thần Thành rồi.
…
Một nơi khác.