Cổ Yêu giới.
Khi Diệp Huyên vừa tới Cổ Yêu giới, hắn liếc mắt nhìn xung quanh rồi lông mày nhanh chóng nhíu lại sau đó hắn chuẩn bị lùi lại.
Mà lúc này, một giọng nói chợt vang lên sau lưng Diệp Huyên: “Diệp công tử, ta chờ ngươi rất lâu rồi đấy!”
Diệp Huyên quay người lại, trước mặt hắn là một người đàn ông, chính là cường giả tầng bốn từng giao đấu với hắn lúc trước.
Lúc này, thân thể đối phương đã hoàn toàn khôi phục.
Ngoài người đàn ông này ra, còn có hai cường giả thần bí mặc áo bào đen. Đây không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt là hai người này đều là Trụ Tâm Cảnh tầng bốn!
Ba Trụ Tâm Cảnh tầng bốn!
Người đàn ông cười nói: “Diệp công tử, có phải hơi bất ngờ không?”
Diệp Huyên bật cười: “Ngươi nghĩ ta sẽ bất ngờ ư?”
Người đàn ông liếc nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, không nói gì.
Kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên vẫn còn trong bao, tức là Diệp Huyên chưa rút kiếm.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ta cứ tưởng Yêu Giáo các ngươi sẽ phái cường giả tầng năm đến cơ! Không ngờ vẫn là tầng bốn!”
Trụ Tâm Cảnh tầng năm!
Người đàn ông cười khẽ: “Diệp công tử biết nhiều về Yêu Giáo của ta không?”
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Ngươi biết nhiều về ta không?”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Theo điều tra của ta, phía sau Diệp công tử có vẻ còn có một cường giả bí ẩn, là nữ kiếm tu đó, đúng không?”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Ngươi chỉ điều tra được một người?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Không phải một người?”
Diệp Huyên bật cười: “Các hạ tên gì?”
Người đàn ông mỉm cười: “Vân Xuyên!”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vân Xuyên huynh, ngươi đã biết ta sẽ tới vì vậy dẫn theo hai cường giả tầng bốn chờ ta ở đây, nhưng ngươi không trực tiếp ra tay, vì sao? Rất đơn giản, ngươi không tự tin có thể giết được ta, ngoài ra nếu ta đoán không nhầm thì Vân Xuyên huynh chưa điều tra rõ về ta và thế lực sau lưng ta, ngươi muốn đánh nhưng còn e ngại đúng không?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, cười trả lời: “Đúng!”
Diệp Huyên nói tiếp: “Bây giờ Vân Xuyên huynh lại càng dè chừng hơn. Vì ta biết Yêu Giáo, nhưng không sợ Yêu Giáo”.
Vân Xuyên khẽ cười: “Đúng!”
Diệp Huyên lại nói: “Vậy Vân Xuyên huynh muốn biết thế lực sau lưng ta không?”
Mọt ông lão phía sau Vân Xuyên chợt hờ hững cất lời: “Vân Xuyên, nhiều lời với hắn làm gì? Giết luôn chẳng phải xong chuyện rồi sao? Hắn nói nhảm nhiều như vậy chắc chắn là định lừa chúng ta, sau đó thoát thân!”
Diệp Huyên liếc nhìn lão già kia, chết tiệt, hắn không sợ người thông minh, chỉ sợ kẻ liều lĩnh nói thông minh không thông minh, nói ngu lại không ngu như này!
Vân Xuyên cười nhẹ: “Không biết thế lực sau lưng Diệp công tử là gì?”