Tất cả cường giả Yêu Giáo đều nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên không ngừng liếc nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Lúc này, một trong những cường giả Yêu Giáo trầm giọng nói: “Rút!”
Rút!
Liên Xích đã bị một kiếm giết trong nháy mắt, hơn nữa bọn họ còn không biết là ai giết.
Còn chơi làm sao được nữa?
Vào lúc này, một thanh kiếm chợt đâm xuyên qua đầu cường giả Yêu Giáo thủ lĩnh.
Ầm!
Thần hồn của cường giả Yêu Giáo ấy lập tức bị hấp thu!
Những cường giả Yêu Giáo còn lại biến sắc, bọn họ đồng loạt lùi lại rồi nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn Diệp Huyên, bọn họ phát hiện hắn cũng như nhìn thấy kẻ địch, trong mắt là vẻ cảnh giác, không chỉ cảnh giác mà còn có hoảng sợ, dường như kiếm tiếp theo sẽ nhằm vào hắn vậy.
Không phải tên này?
Trong mắt các cường giả Yêu Giáo đều toát lên vẻ ngờ vực.
Bên trong lồ ng giam, Thần Chiêu nhìn Diệp Huyên nhưng vẫn im lặng.
Thật ra, nếu lúc này đám cường giả Yêu Giáo cùng xông lên thì Diệp Huyên sẽ chết chắc, bởi kiếm của Diệp Huyên là Trảm Tương Lai, chỉ cần khống chế được hắn lúc này thì hắn sẽ đi đời ngay!
Nhưng những tên kia lại không ra tay với Diệp Huyên, đương nhiên cũng là vì khả năng diễn xuất của hắn quá tốt, đúng là diễn viên!
Nếu không phải nàng ta quen biết Diệp Huyên thì đến nàng ta cũng không nghĩ là hắn làm.
Lúc này, lại một cường giả Yêu Giáo khác chết đột ngột.
Lúc này, sắc mặt các cường giả yêu thú nơi này đều có sự thay đổi lớn, không chút do dự, các cường giả Yêu Giáo còn lại đều quay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối trời.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh trở lại, hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên về lại lòng bàn tay hắn, hắn nhìn ba yêu thú phía Thần Chiêu đang bị nhốt trong l ồng phía xa, hắn phất tay, chém ra kiếm quang.
Phập!
Lồ ng giam bị phá vỡ.
Diệp Huyên cất kiếm, xoay người rời đi.
Thần Chiêu chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn hắn rồi vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp của mình: “Từ giờ phút này, ta không cần thể diện nữa!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp: “…”
…