*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Các hạ, có thể xin chỉ bảo một chiêu không?”
Liên Xích nhìn chằm chằm vào hắn: “Xem ra bảo ngươi đi theo thế này, ngươi không mấy cam lòng!”
Diệp Huyên nhanh chóng gật đầu: “Chỉ một chiêu thôi”.
Liên Xích nói: “Ngươi xuất chiêu đi”.
Diệp Huyên chợt biến mất tại chỗ, một thanh kiếm chém về Liên Xích.
Vẻ mặt Liên Xích bình tĩnh, ông ta giơ tay tung ra một quyền.
Bùm!
Một vùng kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyên thoáng chốc bị đẩy lùi mấy nghìn trượng, vừa dừng lại, hắn đã liên tục nôn ra máu.
Liên Xích ngẩn ra, yếu vậy à?
Ông ta thật sự không ngờ Diệp Huyên lại yếu như thế, lúc đầu ông ta còn hơi cảnh giác Diệp Huyên, dù sao chính tên trước mặt này đã phá vỡ sợi thần hồn của Thần Vương và giải cứu nhóm Thần Chiêu.
Nhưng ông ta không ngờ tên này lại yếu đến vậy!
Là do ông ta mạnh quá ư?
Ở đằng xa, Diệp Huyên vẫn đang nôn ra máu, dường như sắp mất máu mà chết.
Liên Xích nhìn Diệp Huyên, khẽ cau mày: “Ngươi yếu đến vậy à?”
Diệp Huyên cười khổ: “Đúng thế”.
Liên Xích nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Lãng phí sức lực của ta! Đưa đi!”
Nói xong, ông ta quay người, mà lúc này điều khác thường xảy ra, dường như ông ta cảm nhận được điều gì, con ngươi chợt co lại, vừa định lùi bước thì lúc này một thanh kiếm đã đâm xuyên qua đầu mày của ông ta.
Bùm!
Cơ thể Liên Xích rung lên kịch liệt, thần hồn trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán.
Liên Xích hơi ngơ ngác: “Ai…”
Nói rồi ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên phía sau, vẻ mặt Diệp Huyên cũng ngỡ ngàng: “Ai?”
Liên Xích nhìn Diệp Huyên: “Không phải ngươi?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Không phải mà!”
Liên Xích nhíu mày, nhìn xung quanh nhưng không cảm nhận được gì.