*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màu vừa vào họng, thân thể Phong Hồn Thú chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ si mê.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiểu Tháp, máu của ta có sức hấp dẫn với yêu thú lắm sao?"
Tiểu Tháp: “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, máu của người là huyết mạch Phong Ma rất mạnh; thứ nhì, người đã từng hấp thụ huyết mạch của Nhị Nha, vốn được Tiểu Bạch tăng cường... Hiểu rồi chứ?"
Diệp Huyên cười: “Đã hiểu”.
Hắn nói với Phong Hồn Thú: “Nếu chịu theo ta, sau này mỗi ngày ta sẽ cho một giọt máu”.
Phong Hồn Thú do dự.
Diệp Huyên: “Không chịu sao?"
Phong Hồn Thú im lặng nhìn hắn một hồi rồi gật đầu.
Diệp Huyên cau mày: “Gật là chịu hay không?"
Phong Hồn Thú: “...”
Diệp Huyên: “Biết nói tiếng người không?"
Phong Hồn Thú lắc đầu, mở miệng kêu một tràng gừ gừ, nhưng Diệp Huyên nghe không hiểu gì cả.
Hắn vội hỏi Tiểu Tháp: “Nó đang nói gì vậy?"
Tiểu Tháp: “Nó nói hình như ngài bị đần”.
Phong Hồn Thú: “...”
Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi chắc không đấy?"
Tiểu Tháp nghiêm túc: “Ta cần gì phải mắng Tiểu chủ? Muốn thì đã mắng thẳng mặt rồi”.
Diệp Huyên nhìn Phong Hồn Thú với vẻ mặt bất thiện, chỉ thấy nó nhìn lại đầy vô tội. Chuyện gì cơ?
Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ có thể xem thử năng lực của nó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Phong Hồn Thú, cho ta xem thực lực của ngươi”.
Hắn hất đầu về phía Tăng Vô: “Đánh ông ta cho ta”.
Tăng Vô: “...”
Phong Hồn Thú quay lại nhìn lão hòa thượng, một khắc sau đã biến mất tại chỗ, một ngọn gió ập đến trong nháy mắt.
Tăng Vô ở xa biến sắc kịch liệt. Mẹ nó, thằng này không chơi theo võ đức!
Ông ta chắp tay lại, lầm rầm niệm: “Bất Động Thần Uy!"
Lời vừa ra, lập tức có một luồng sáng vàng bao bọc lấy ông ta.
Ầm!
Khi Phong Hồn Thú lao vào quầng sáng này, không gian bốn phía ầm ầm vụn vỡ, Tăng Vô bị tông vào một vực sâu thời không vô tận.
Quầng sáng quanh ông ta cũng xuất hiện vô số vết nứt.
Diệp Huyên đanh mặt lại khi chứng kiến cảnh này.
Phong Hồn Thú này mạnh phết đấy!
Thấy nó chuẩn bị tấn công lần nữa, Tăng Vô kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng nhận thua! Nhận thua!"
Diệp Huyên phẩy tay, Phong Hồn Thú dừng lại.
Tăng Vô khẽ chắp tay thi lễ với hắn: “Diệp công tử, lão tăng không phải đối thủ của Phong Hồn Thú. Ta nhận thua, xin đừng đánh nữa”.
Diệp Huyên cười: “Ta giỡn