Ông ta nhìn cả hai: “Ai có thể đưa nàng đến gặp ta, truyền thừa sẽ thuộc về người đó”.
Tăng Phàm: “Vị tiền bối kia vẫn còn sống sao?"
Thần Vương gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Mạo phạm một chút, tiền bối đã phụ bạc vị kia như thế nào?"
Thần Vương im lặng một hồi mới lắc đầu: “Ta từng thề thốt cả đời sẽ không rời khỏi nàng, sau đó... ta có người khác...”
Ông ta nói đến đây thì dừng lại, lắc đầu.
Sắc mặt hai người Tăng Phàm và Diệp Huyên đều trở nên kỳ lạ.
Đồ đểu giả!
Diệp Huyên và Tăng Phàm nhìn nhau, đồng thời nhận ra nhiệm vụ này không dễ hoàn thành cho lắm.
Thần Vương lại nói: “Ta không cầu được nàng tha thứ, chỉ muốn được giáp mặt nói một câu xin lỗi”.
Tăng Phàm thắc mắc: “Tiền bối không chủ động đi gặp bà ấy được sao?"
Thần Vương gật đầu: “Nàng từng nói không muốn nhìn thấy ta cho đến lúc chết... Ta biết tính nàng nói được làm được, sợ rằng nếu ta chủ động đi gặp thì nàng sẽ làm chuyện dại dột”.
Diệp Huyên và Tăng Phàm đều cảm thấy đau đầu.
Thần Vương bỗng ngoắc ngón tay, để hai tia sáng trắng bay vào giữa trán họ: “Đây là nơi nàng đang ngụ”.
Tăng Phàm sửng sốt: “Bà ấy...”
Diệp Huyên nhìn sang: “Ngươi biết à?"
Tăng Phàm do dự một hồi rồi nói: “Thật không dám giấu diếm, bà ấy đang ở tại Tăng Môn chúng ta”.
Diệp Huyên cứng đờ.
Thần Vương thấp giọng thở dài.
Tăng Phàm chắp tay lại, cung kính thi lễ: “Tiểu tăng nguyện làm hết sức”.
Sau đó xoay người rời đi.
Thấy Thần Vương nhìn mình, Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ thử xem”.
Hắn chần chừ một thoáng lại hỏi: “Tiền bối, ta mắng một câu được không?"
Thần Vương cười: “Được”.
Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi nói: “Ngươi đúng là đồ rác rưởi!"
Thần Vương cười ha hả, vung tay lên.
Ầm!
Diệp Huyên bị đánh bay ra khỏi đại điện, khi vừa dừng lại thì Thời Gian Chi Thể đã nứt toác, máu phun tung tóe.
Hắn cạn lời.
Má!
Đã nói là có thể mắng cơ mà!