*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, một lão già xuất hiện trước mặt hắn.
Lão ta thấy bản đồ trong tay hắn thì nheo mắt lại: “Ngươi đúng là to gan! Đã dám giết người Tiên gia ta, còn dám cướp bảo đồ của chúng ta!"
Diệp Huyên cười hỏi lại: “Giết thì giết, có vấn đề gì không?"
Lão già nhìn hắn với vẻ phòng bị.
Diệp Huyên: “Hẳn ngươi cũng biết ta từng đi qua Đệ Nhị tộc?"
Lão già: “Thì thế nào?"
Diệp Huyên cười: “Tiên gia của ngươi có sánh được với Đệ Nhị tộc không?"
Lão già nhíu mày.
Diệp Huyên cười một tiếng, xoay người rời đi.
Lão già không dám ngăn lại.
Lão tất nhiên biết người này đừng đi qua Đệ Nhị tộc, hơn nữa còn an toàn trở ra.
Điều này nghĩa là gì?
Có hai khả năng: thứ nhất, hắn có sức mạnh đủ để Đệ Nhị tộc không giết được hắn; thứ nhì là Đệ Nhị tộc không dám giết hắn.
Cho dù là cái nào thì cũng đáng sợ như nhau.
Lão già im lặng một hồi rồi xoay người rời đi.
Thật ra Tiên gia cũng không dám ra tay.
Bởi cho đến nay họ vẫn không biết rõ lai lịch Diệp Huyên.
Nhưng cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
...
Diệp Huyên ngự kiếm trong tinh không, hướng về phía di tích cổ Thần Vương.
Bỗng nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn về một phía, khẽ búng ngón cái.
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên gào thét bay ra.
Ầm!
Cách đó mấy trăm trượng, một bóng mờ cấp tốc thối lui.
Là một cô gái.
Diệp Huyên nhận ra đây chính là cô gái mang đao từng muốn hợp tác với hắn trước đó.
Hắn hỏi: “Cô có việc gì sao?"
Cô gái đeo đao: “Diệp công tử, chúng ta thật sự muốn hợp tác với ngươi!"
Diệp Huyên lại nhíu mày: “Nhưng ta không muốn, nghe hiểu chưa?"