*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn chưa nói hết câu, giữa cổ họng của ông lão chợt bị một thanh kiếm c ắm vào.
Phụt!
Một dòng máu tươi b ắn ra từ gáy ông lão.
Diệp Huyên nhìn ông lão đang tỏ vẻ hoảng sợ, cười nói: “Nói chuyện với ta phải tôn trọng một chút, biết chưa?”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn cô gái ở cách đó không xa: “Có phải các cô cho rằng ta rất yếu không?’
Cô gái: “…”
Không thể không nói, lúc này cô gái thật sự rất hoảng sợ.
Nàng ta biết Diệp Huyên không yếu, nhưng nàng ta đúng là không ngờ hắn lại mạnh đến thế!
Ông lão trước mặt hắn còn là cường giả Mệnh Huyền Cảnh đỉnh cao nữa!
Nhưng ở trước mặt Diệp Huyên, thậm chí ông ta còn không có khả năng phản kháng!
Nàng ta biết nàng ta đã đánh giá thấp năng lực của Diệp Huyên một cách nghiêm trọng rồi.
Diệp Huyên cũng không gi3t chết ông lão, chỉ huỷ đi thân thể của ông ta coi như trừng phạt.
Thể hiện một chút là được rồi, không cần đến mức phải gây thù chuốc oán.
Diệp Huyên cất kiếm đi, sau đó muốn rời đi, lúc này, cô gái kia lại nói: “Diệp công tử! Chúng ta cũng có thù với Đệ Nhị tộc, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà, đúng không?”
Diệp Huyên cười nói: “Cô nương, các người cũng chỉ muốn lợi dụng ta đối phó với Đệ Nhị tộc hoặc thế lực nào khác thôi, đúng không?”
Cô gái nghiêm túc đáp: “Chúng ta có thể lợi dụng lẫn nhau!”
Lợi dụng lẫn nhau!
Diệp Huyên cười nói: “Ta không thích sử dụng thủ đoạn như thế!”
Nói xong, hắn xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Cô gái nhìn Diệp Huyên đi xa, nàng ta im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta đánh giá thấp thực lực của hắn rồi!”
Ông lão chỉ còn lại linh hồn ở bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Có phải hắn là cường giả Trụ Tâm không?”
Trụ Tâm?
Nghe vậy, cô gái hơi nhíu mày: “Không có khả năng lắm… Hắn còn quá trẻ!”
Lúc này, nhưng phát hiện ra điều gì, ông lão chợt ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Hắn đi về phía Đệ Nhị tộc!”
Đệ Nhị tộc!
Nghe vậy, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, tên kia cứ thế đi tới Đệ Nhị tộc ư?