*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi Thanh Thành, số lần liều mạng của hắn ngày càng ít.
Tiểu Tháp nói đúng, hắn bị Thanh Nhi chiều hư rồi!
Hắn càng ngày càng vô dụng rồi!
Đế Minh nói đúng, không có Thanh Nhi và phụ thân, hắn là cái thá gì?
Là cái thá gì?
Sau khi đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn đưa ra kết quả chẳng là cái thá gì cả!
Chuyện đáng buồn nhất của một người đàn ông là gì?
Là nhớ lại chuyện cũ, nhưng chợt thấy bản thân chẳng làm nên trò trống gì!
Hắn chợt thấy chán ghét!
Chán ghét cuộc sống không có nhiệt huyết, không có phấn đấu này.
Nếu hắn không muốn cố gắng, không muốn liều mạng, vậy vì sao hắn không đi theo Thanh Nhi luôn? Đi theo Thanh Nhi, không phải hắn muốn ra oai thế nào cũng được sao?
Cả phụ thân nữa!
Trước giờ, phụ thân không quan tâm đến hắn, thật sự là vì phụ thân vô tình máu lạnh ư?
Không!
Phụ thân biết rõ Thanh Nhi quá cưng chiều hắn, nếu y cũng làm thế, thì chẳng phải hắn sẽ vểnh mũi lên tận trời sao?
Tự nghĩ xem, nếu hắn có con trai, hắn có muốn con trai giống mình không?
Có không?
Đương nhiên là không!
Nhớ lại trước kia, ngoài khoảng thời gian ở Thanh Thành, hắn trông như thế nào?
Đáng ghét!
Hắn thật sự thấy ghét bỏ bản thân trước đây.
Đó cũng là lý do vì sao hắn muốn liều mạng.
Lúc này, Diệp Huyên hơi nhếch môi, hắn đang cười, một khắc sau, khuôn mặt già nua của hắn nhanh chóng trẻ lại.
Đảo ngược!
Vào thời khắc mấu chốt này, cuối cùng hắn cũng cân bằng được hai loại lực lượng.
Diệp Huyên nhanh chóng trở lại bình thường.
Diệp Huyên đưa mắt nhìn xung quanh, trong mắt đầy vẻ tang thương, tuy chỉ có một khoảng thời gian ngắn, nhưng nó lại khiến hắn như sống lại.