Hắn là kiếm tu!
Tự mình tạo ra Trảm Mệnh và Nhất Kiếm Trảm Tương Lai, nhưng không có kiếm Thanh Huyên, hắn chẳng thể thi triển được hai kiếm kỹ này, điều này thật trớ trêu làm sao?
Kiếm mạnh?
Hay người mạnh?
Rất rõ ràng, là kiếm mạnh!
Bởi vì nếu đưa kiếm Thanh Huyên cho Chu Tân thì nàng cũng có thể dễ dàng làm được.
Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ, người cũng đừng suy nghĩ quá cực đoan, bọn họ đều là lão quái vật đã tu luyện vô số năm, người không bằng bọn họ cũng là…”
Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Mấy năm nay ta vẫn luôn dùng cớ này để an ủi bản thân, sau đó lại an tâm dựa vào Thanh Nhi và phụ thân”.
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Tiểu chủ, suy nghĩ này của người không sai, nhưng có một điều người chưa nghĩ tới, ta cảm thấy không làm rõ vấn đề này thì người mãi mãi chỉ là kẻ yếu thôi”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Vấn đề gì?”
Tiểu Tháp đáp: “Người ở vũ trụ trước, cũng chính là lục giới, có phải ở đó người là tồn tại vô địch không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Tháp nói: “Nhưng sau khi đến vũ trụ này thì người lại trở thành người yếu! Giống như một đứa trẻ, ở nông thôn thì học rất tốt, là người đứng đầu, nhưng khi ra khỏi thôn đi lên thị trấn thì có thể không phải là số một nữa, mà chỉ là nhóm mười người đầu tiên! Còn khi rời khỏi thị trấn, đến thành phố, có thể đến nhóm mười người đầu tiên cũng chẳng thấy tên nó. Mà sau khi rời khỏi thành phố đến thành phố phồn hoa nhất của quốc gia thì có thể hắn còn chẳng được mức trung bình. Và nhìn ra toàn thế giới thì đến người bình thường, hắn cũng chẳng phải!”
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Bây giờ vấn đề lớn nhất là gì? Là người mãi mãi không biết chiến lực của vũ trụ tiếp theo thuộc cấp độ nào, còn có cảnh giới nữa, cảnh giới này đã sụp đổ, người đấu tranh trong quy tắc này, mãi mãi luôn là cửa dưới, vì sao? Vì sau khi người vô địch ở vũ trụ này, tới vũ trụ tiếp theo, người sẽ phát hiện, chết tiệt, cảnh giới lúc trước hoàn toàn bị lật đổ rồi, lại có một cảnh giới mới nào đó, và khi ở trước cảnh giới mới này, người lại trở thành kẻ yếu một lần nữa!”
Diệp Huyên hạ thấp giọng: “Vì sao lại có tình huống này?”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Ta nghiên cứu rất lâu rồi, ta cảm thấy xuất hiện tình huống này chỉ có hai khả năng, loại thứ nhất là chúng ta di chuyển quá nhanh, vẫn chưa hoàn toàn vững vàng đã tiếp tục đi về phía trước, tới một vũ trụ khác, cũng giống như đi học trong hệ Ngân Hà vậy, chưa học hết lớp một đã tới lớp ba! Kiểu nhảy cấp như vậy sẽ khiến chúng ta rơi vào tình cảnh này, chỉ cần thay đổi thế giới là chúng ta sẽ trở thành người yếu mà thôi!”
Diệp Huyên nói: “Vậy khả năng tiếp theo là gì?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Còn một khả năng nữa là người sáng tạo ra cảnh giới và vũ trụ đang làm loạn, có thể bản thân hắn cũng không biết mình đã tạo ra bao nhiêu cảnh giới, bao nhiêu vũ trụ…”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Đương nhiên, dù là vấn đề gì thì vấn đề lớn nhất vẫn là bản thân người! Người chắc chắn đã rất cố gắng rồi, nhưng người thiếu cảm giác nguy cơ như chủ nhân, điều khác biệt lớn nhất giữa chủ nhân khi xưa và người là ông ấy không liều mạng thì ông ấy thật sự sẽ chết! Nhưng người thì khác, người không liều mạng thì có thể lựa chọn liều muội muội. Hơn nữa, có Thanh Nhi tỷ tỷ, người sẽ chẳng bao giờ thật sự rơi vào đường cùng, vậy nên sâu trong lòng người sẽ không có cảm giác sợ hãi”.