Diệp Huyên cất kiếm khí đi, lúc này ngôi mộ vàng ở phía xa đột nhiên khẽ run lên!
Chu Tân ở bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Cẩn thận”.
Diệp Huyên nhìn về phía ngôi mộ vàng, vào lúc này, ngôi mộ chợt mở ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc long bào chậm rãi bay lên.
Chu Tân khẽ nói: “Đế Minh!”
Diệp Huyên nhìn Đế Minh, trong lòng thầm cảnh giác.
Lúc này, Đế Minh kia chợt mở mắt, nhìn vào Diệp Huyên: “Ngươi là gì của kiếm tu kia?”
Diệp Huyên trả lời: “Huynh ấy là đại ca kết nghĩa của ta”.
Chu Tân quay đầu lại: “Đại ca? Kết nghĩa?”
Diệp Huyên gật đầu.
Nét mặt Chu Tân hơi kỳ lạ.
Phía xa, Đế Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Hắn mạnh như vậy mà ngươi rõ yếu, sao hắn lại kết nghĩa với ngươi?”
Diệp Huyên im lặng, ông già này có biết ăn nói không hả? Bảo sao lúc đầu bị đại ca đánh thê thảm thế.
Sống trên đời này, đối nhân xử thế và cách nói chuyện rất quan trọng!
Đế Minh lại nói: “Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
Diệp Huyên nhìn Đế Minh: “Để làm gì?”
Đế Minh bật cười: “Để làm gì?”
Diệp Huyên hỏi: “Ông định trả thù à?”
Đế Minh phất tay áo, sau đó nở nụ cười: “Chẳng lẽ không được sao?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi hỏi: “Ai cho ông dũng khí đó?”
Đế Minh cười nhẹ: “Sao, ngươi nghĩ đại ca của ngươi mạnh lắm à?”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Không mạnh mà Thương Khâu Quốc các ông lại thế này à?”
Ban đầu Đế Minh sửng sốt, sau đó ông ta cười bảo: “Ý ngươi là Thương Khâu Quốc của ta làm sao?”
Diệp Huyên hơi cau mày.
Lúc này, Chu Tân chợt nói: “Không đúng!”
Nàng vừa dứt lời, những ngôi mộ phía xa chợt khẽ rung lên, giây tiếp theo mộ mở ra, từng cường giả đi ra.
Khi những người này đi ra, Diệp Huyên và Chu Tân đều biến sắc.
Tất cả đều là Mệnh Huyền Cảnh!
Có tổng cộng bốn mươi chín Mệnh Huyền Cảnh!
Nhiều Mệnh Huyền Cảnh thế?
Không chỉ Diệp Huyên mà đến Chu Tân cũng biến sắc.
Đế Minh nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Đúng là nực cười, ngươi còn tưởng Thương Khâu Quốc của ta là do kiếm tu kia huỷ diệt nữa… Ai cho ngươi dũng khí để ngươi nghĩ như vậy?”
Diệp Huyên nhìn Đế Minh, không nói gì.