Lương Nhân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bảo trọng”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Mà lúc này, Diệp Huyên chợt cong ngón tay, một luồng ánh sáng trắng bay vào đầu mày của Lương Nhân.
Chính là phương pháp tu luyện Mệnh Huyền Chi Thể vừa nãy.
Lương Nhân hơi sững sờ, sau đó lên tiếng: “Ngươi…”
Diệp Huyên cười: “Cô tự giải quyết vấn đề linh khí đi”.
Sau khi im lặng một lúc, Lương Nhân cất lời: “Cảm ơn”.
Nói xong nàng ta quay người biến mất ở cuối tinh không.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Chu Tân: “Chu Tân cô nương, chúng ta đi thôi”.
Chu Tân gật đầu.
Lương Nhân biến mất ở phương xa.
Trên đường đi, Diệp Huyên bỗng hơi tò mò: “Chu Tân cô nương, Thương Khâu Quốc năm xưa bị vị kiếm tu kia huỷ diệt à?”
Chu Tân trả lời: “Tuy không phải hắn huỷ diệt nhưng cũng liên quan rất lớn đến hắn ta, vì khi ấy hắn ta đã giết một loạt cường giả hàng đầu Thương Khâu Quốc”.
Đại ca!
Diệp Huyên nhìn về phía xa, trong lòng hơi tò mò, thông thường đại ca chỉ so chiêu, không giết người!
Chẳng lẽ Thương Khâu Quốc này khiến đại ca nổi giận?
…
Đế Mộ!
Không lâu sau Diệp Huyên và Chu Tân đã tới Đế Mộ Chi Địa.
Đế Mộ Chi Địa nằm trong một dãy núi, hai người vừa tới trước dãy núi này, Diệp Huyên đã cảm nhận được một sức mạnh thần bí.
Chu Tân ở bên cạnh Diệp Huyên khẽ nói: “Đế Vương Chi Khí! Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi mà Đế Vương Chi Khí ở đây vẫn nồng đậm như vậy”.
Diệp Huyên nhìn Chu Tân: “Chu tộc của cô chưa đi vào bao giờ à?”
Chu Tân lắc đầu: “Không thể đi vào”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Chu Tân im lặng một lúc rồi nói: “Thứ nhất, ở đây có Tru Thần Trận Đế Vương Thương Khâu năm đó để lại, trận này cực kỳ mạnh, dù là cường giả Mệnh Huyền Cảnh cũng khó phá. Thứ hai, ở đây còn có kiếm khí vị kiếm tu kia để lại năm đó. Trận pháp đó, Chu tộc ta đang từ từ ăn mòn, nhưng kiếm khí còn sót lại này…”
Nói đến đây, vẻ mặt nàng chợt trở nên hơi ngưng trọng: “Năm xưa Chu tộc ta cũng muốn phá những kiếm khí này, nhưng cuối cùng không thành công, không chỉ không thành công mà còn tổn thất một vị cường giả Mệnh Huyền Cảnh”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Cô muốn ta đối phó với kiếm khí đó?”
Chu Tân gật đầu.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta vào thôi”.