*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ta nói xong, tay phải cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Tức Lệ chần chờ, vốn định khuyên nhưng cuối cùng lại thôi.
Nàng ta cũng không tin đối phương có thể cách vô số tinh vực lập tức gi3t chết Chu Lan!
Phải biết rằng, Chu Lan chính là bán bộ Tri Huyền đó.
Diệp Huyên nhìn Chu Lan do dự rồi liếc nhìn xung quanh.
Lúc này, Chu Lan kia bỗng cười nói: "Còn định chạy?"
Diệp Huyên nhìn về phía Chu Lan, hắn ta cười nói: "Ta không cho ngươi đi thì tốt nhất là ngoan ngoãn đứng yên ở đó đừng nhúc nhích, biết không?"
Diệp Huyên vội vàng gật đầu: "Biết! Ta biết rồi!"
Chu Lan cười rồi đang định nói gì thì chợt ngẩng đầu nhìn phương xa, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Cảm giác được rồi..."
Vèo!
Một thanh kiếm không biết bay đến từ đâu, Chu Lan còn chưa kịp phản ứng đã bị nó xuyên thủng trán.
Ầm!
Thoáng chốc, cơ thể hắn ta lập tức run lẩy bẩy, cơ thể và linh hồn bắt đầu trở nên mờ đi!
Trực tiếp gi3t chết!
Tức Lệ và hai ông lão áo đen đằng sau lập tức biến sắc!
Một người trong đó tức thì cả giận: "Hỗn láo, dám giết Chu tộc ta..."
Người này còn chưa nói xong, thanh kiếm trong cơ thể Chu Lan đã bay ra rồi xuyên thủng trán ông ta.
Vèo!
Ông lão áo đen lập tức im bặt!
Trực tiếp bị giết!
Còn không có cả sức chống cự!
Tức Lệ và ông lão áo đen còn lại thoáng chốc hóa đá tại chỗ.
Bấy giờ, Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt Chu Lan, rút nhẫn chứa đồ trên ngón tay và kiếm Thanh Huyên lại rồi nói: "Lan thiếu, giờ ta đã đi được chưa?"
Chu Lan nhìn Diệp Huyên: "Ta chết, thập tộc ngươi cũng diệt!"
Thập tộc!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Ngươi muốn gi3t chết ta thì ta còn hơi sợ, nhưng muốn tiêu diệt thập tộc ta..."
Hắn nói đến đây bèn cười hì hì!