*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta là ông lão cầm tẩu thuốc lúc trước và cũng chính là lão quỷ!
Ông ta không có tên, đám Lương Nhân gọi người này là lão quỷ!
Lão quỷ ngó Lương Nhân trong lòng Diệp Huyên, chần chờ rồi nói: "Tiểu hữu..."
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Tiền bối, ông đến đây để bảo ta rời khỏi nơi này à?"
Lão quỷ cười khổ.
Diệp Huyên nhìn lão quỷ: "Là ai muốn nhằm vào ta?"
Lão quỷ do dự rồi đáp: "Lan thiếu!"
Diệp Huyên nhíu mày: "Lan thiếu?"
Lão quỷ gật đầu: "Diệp công tử có từng nghe đến Thiên gia Chu tộc chưa?"
Chu tộc!
Diệp Huyên lắc đầu, liếc lão quỷ, xưng hô của ông ta với hắn đã từ tiểu hữu trở thành Diệp công tử.
Hiển nhiên là không thể ở lại chỗ này!
Lão quỷ cười khổ: "Thiên gia Chu tộc là gia tộc đứng đầu vũ trụ này".
Ông ta nói xong dừng một lát lại nói: "Chu tộc, cũng có cao thủ Mệnh Huyền Cảnh".
Diệp Huyên hơi khó hiểu: "Sao mục tiêu của hắn lại là ta?"
Lão quỷ nặng nề nói: "Chắc là vì kiếm của Diệp công tử! Hơn nữa, Tức Lệ cô nương và Lan thiếu kia cũng khá thân thiết..."
Diệp Huyên gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Hắn nói xong nhìn lão quỷ cười: "Tiền bối, có thể chỉ cho một con đường sáng không?"
Lão quỷ chần chờ rồi nói: "Hay là, đầu hàng đi!"
Diệp Huyên đen mặt.
Lão quỷ cười gượng: "Diệp thiếu, ta biết đằng sau ngươi có cao thủ Mệnh Huyền Cảnh, nhưng dù sao sau lưng ngươi chỉ có một người, mà Thiên gia Chu tộc lại không phải. Họ là một con quái vật lớn. Cá nhân chống lại họ chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá!"
Diệp Huyên cười: "Ta không muốn đầu hàng! Tiền bối, ta biết giờ chắc họ đang ở ngay bên ngoài, ý ta là phải làm sao để rời khỏi đây một cách an toàn?"
Lão quỷ im lặng.
Diệp Huyên mỉm cười: "Sao không cược một lần chứ?"
Lão quỷ ngó Diệp Huyên, sao ông ta lại không hiểu ý của Diệp Huyên cho được?
Có cần phải bán cho người này một ân tình không đây?
Lão quỷ im lặng.