*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà khi luồng chiến ý ấy xuất hiện, con ngươi ông ta chợt co rút lại. Sau đó, cả người ông lão lập tức xuất hiện vô số luồng kiếm khí nho nhỏ. Kế tiếp, cơ thể ông ta bắt đầu dần dần biến mất!
Hai cô gái khác trong khách đi3m nhìn thấy cảnh đó đều biến sắc!
Diệp Huyên cũng sửng sốt!
Chuyện gì thế?
Thanh Nhi ra tay ư?
Không đúng!
Thanh Nhi chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ra tay!
Ông lão bên cạnh bỗng chắp tay trước ngực: "Chư Thiên Trấn Ngã!"
Ầm!
Thoáng chốc, có vô số sức mạnh ùa về phía ông ta nhưng nó hoàn toàn không trấn áp được những luồng kiếm khí nhỏ bé trên người!
Ông lão vội vàng nhìn Diệp Huyên: "Tiểu hữu, xin hãy nói tốt vài câu!"
Diệp Huyên chần chờ rồi nói: "Thanh Nhi, bỏ đi!"
Bấy giờ, những luồng kiếm khí nho nhỏ trên người ông lão chợt run lên rồi biến mất giống như chưa từng xuất hiện!
Còn ông lão lại mồ hôi sũng người, gương mặt trắng bệch như tờ giấy!
Diệp Huyên do dự rồi nói: "Tiền bối?"
Ông lão cười khổ: "Mệnh Huyền, không ngờ sư phụ của tiểu hữu lại là Mệnh Huyền!"
Mệnh Huyền!
Hai cô gái trong khách đi3m nghe thấy lời đó của ông lão đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyên, trong mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Diệp Huyên nhíu mày: "Mệnh Huyền?"
Ông lão hơi kinh ngạc: "Tiểu hữu không biết ư?"
Diệp Huyên gật đầu: "Không biết!"
Ông lão trầm giọng nói: "Mệnh Huyền... là một cảnh giới trong truyền thuyết. Nghe đồn, hễ ai đạt tới cảnh giới đó đều có thể cảm giác được bất cứ suy nghĩ nào của người khác! Không đúng, là người khác không thể gọi thẳng tên người đó..."
Diệp Huyên trầm ngâm nói: "Không đúng, trước đó cũng có người gọi tên Thanh Nhi nhưng muội ấy lại không ra tay..."
Ông lão cười khổ: "Ban nãy, khi ta gọi tên thì trong lòng xuất hiện chiến ý".
Diệp Huyên câm nín.
Có điều, hắn vẫn khá kinh ngạc, Mệnh Huyền là cảnh giới gì vậy? Đã thế còn quá mơ hồ!
Không thể gọi thẳng tên tuổi?
Lúc này, ông lão lại nói: "Không ngờ trên đời này lại có cao thủ Mệnh Huyền thật".