Cảm giác thử xem!
Vẻ mặt Diệp Huyên chợt trở nên kỳ lạ, ban đầu hắn còn nghĩ rằng Lương Nhân sẽ đánh nhau một trận với cô gái váy đen kia nữa kìa!
Cô gái váy đen này là ai?
Diệp Huyên đánh giá cô gái váy đen kia, nàng ta có dáng người cao gầy, váy đen như mực, gương mặt lại chẳng kém cạnh Lương Nhân. Nhưng, khóe miệng lúc nào cũng cong lên làm nàng ta trông hơi kiêu ngạo.
Trên eo cô gái còn đeo một thanh đao, vỏ đao đen tuyền, bên trên có khắc vô số con chữ thần bí.
Cô gái này là ai?
Trong lòng Diệp Huyên hơi tò mò.
Cô gái váy đen liếc kiếm Thanh Huyên rồi híp mắt lại, trường đao trên eo nàng ta lại khẽ rung lên, chẳng những vậy còn có một luồng đao ý xông thẳng về phía kiếm Thanh Huyên.
Đối mặt với sự khiêu khích ấy, sao kiếm Thanh Huyên có thể nhịn được?
Oong!
Một tiếng kiếm ngân vang lên, một luồng kiếm ý đánh thẳng về phía trường đao kia!
Ầm!
Thoáng chốc, cả căn khách đi3m đều rung lên kịch liệt!
Song, nó cũng không bị phá hủy!
Điều này không khỏi khiến Diệp Huyên hơi bất ngờ, căn khách đi3m này cũng chắc chắn dữ!
Lúc này, thanh đao trong tay cô gái váy đen định lao ra khỏi vỏ, mà kiếm Thanh Huyên cũng đã giãy giụa muốn thoát khỏi tay Lương Nhân. Một đao một kiếm sắp đánh nhau!
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên: "Hai vị, không thể đánh nhau trong đây được!"
Giọng nói đó vừa nói xong, Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, không biết khi nào thì đã có một ông lão cầm tẩu thuốc đứng ở cửa.
Lương Nhân và cô gái váy đen nhìn thấy ông lão đó thì đều nhíu mày lại.
Ông lão cầm tẩu thuốc ngó kiếm Thanh Huyên trong tay Lương Nhân rồi phun ra một ngụm khói đặc: "Kiếm tốt! Đúng là có một không hai!"
Cô gái váy đen nghe vậy cau mày: "Lão quỷ, ông đánh giá như vậy, thanh "Khai Phong" trong tay ta cũng không phục đâu!"
Ông lão nhếch miệng cười: "Tức Lệ cô nương, đừng không phục, thực lực của chủ nhân thanh kiếm này cao hơn người rèn Khai Phong rất nhiều."
Cô gái tên là Tức Lệ cười nhạt nói: "Vậy ư?"
Ông lão cười ha ha rồi nhìn về phía Diệp Huyên, đánh giá hắn một lượt mới hỏi: "Chàng trai này, lai lịch của ngươi cũng không đơn giản! Không biết sư phụ là ai?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, đáp: "Thiên Mệnh!"
Thiên Mệnh!
Ông lão hơi cau mày: "Thiên Mệnh..."
Ông ta nói xong trong mắt chợt lóe lên chiến ý.