Nói đến đây, hắn lại ngắt lời.
Cô gái châm chọc nói: “Nhưng là cái gì? Ngươi nói đi? Ngươi nói ra!”
Diệp Huyên cả giận nói: “Nhưng là cha ta đánh thắng được ngươi! Muội muội ta đánh thắng ngươi!”
Mọi người: “...”
Cô gái châm chọc nói: “Ngươi không có cha ngươi, không có muội muội ngươi, ngươi tính cái gì?”
Diệp Huyên cả giận: “Ta còn có một đại ca!”
Nét mặt cô gái cứng đờ.
Các cô gái kia gần như sụp đổ.
....
Cô gái kia nghe những lời Diệp Huyên nói, sắc mặt lập tức trở nên âm u!
Thực ra, sở dĩ nàng ta ở đây nghe Diệp Huyên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là nàng ta cảm nhận thấy sự bất phàm của người tạo ra kiếm Thanh Huyên! Còn cả kiếm khí trong tay Diệp Huyên, một sợi kiếm khí kh ủng bố như thế, chủ nhân của kiếm khí so với nàng ta, chỉ mạnh không yếu!
Nếu thật sự giết Diệp Huyên, nàng ta ắt sẽ dính nhân quả lớn!
Tuy nàng ta mạnh, nhưng cũng không tự cho rằng bản thân đã đến trình độ vô địch.
Không thể không nói, gặp phải thế hệ thứ hai kiểu này, quả thật có chút đau đầu.
Đánh không được!
Mắng?
Hình như mắng không lại...
Thỏa hiệp?
Nàng ta lại có chút không cam lòng.
Dựa vào cái gì bản thân phải thoả hiệp với một thế hệ thứ hai?
Nghĩ đến đây, cô gái nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi mới vừa nói, ngươi đã rất lâu chưa từng chủ động gọi người phía sau ngươi, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nói như vậy, ngươi là nghĩ muốn dựa vào chính mình?”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua cô gái: “Trong tình huống bình thường, ta sẽ không gọi người, nhưng nếu ngươi muốn đánh chết ta, ta khẳng định sẽ gọi người! Bởi vì thực lực của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với ta!”
Cô gái khẽ gật đầu: “Như này thì thế nào, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi và ta cả hai phong ấn tất cả tu vi của mình, sau đó đấu một trận công bằng”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Một trận công bằng?”
Cô gái gật đầu: “So căn cơ, so ý chí chiến đấu!”
Diệp Huyên trầm lặng.
Cô gái nhìn Diệp Huyên, đang muốn châm chọc, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta đồng ý!”