*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên trầm lặng, hắn thật sự sắp sụp đổ rồi!
Lão tử thật sự đẹp trai không quá ba ngày hay sao?
Mới vừa tưởng là vô địch, hiện tại lại biến thành đệ đệ!
Mẹ nó!
Cái cuộc đời chết tiệt này!
Một bên, Hoang nắm chặt tay phải, một lực lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong tay nàng ta, nàng ta nhìn chằm chằm cái tay kia: “Ngươi đã nguyền rủa thành này hơn nghìn vạn năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
“Đủ?”
Lúc này, một giọng nói đầy oán hận không biết từ đâu truyền đến: “Đời đời kiếp kiếp cũng không đủ!”
Hoang tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc phải vây hãm giới này bao lâu?”
Giọng nói kia: “Mãi mãi!”
Thanh âm vừa dứt, bàn tay ngọc kia đột nhiên đập một cái.
Ầm!
Hoang lập tức bị đánh bay xa hàng nghìn trượng, mới vừa dừng lại, thời không nơi Hoang đứng trực tiếp vỡ tan!
Không hề có sức đánh trả!
Một bên, Già Diệp và Hồng Chiêu ánh mắt lộ đầy vẻ kinh hoàng.
Cô gái kia!
Cô gái đã nguyền rủa nơi này nghìn vạn năm!
Xa xa, Hoang lau máu tươi ở khoé miệng, sau đó nhìn về phía Diệp: “Trốn!”
Trốn!
Diệp Huyên cười khổ, thế này sao trốn? Ngay cả ngươi cũng bị đánh áp đảo, hắn chạy đi đâu được?
Lúc này, bàn tay kia chỉ về phía Hoang ở phía xa, mắt Hoang co rụt lại, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta, hắn mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm khí xuất hiện ở trong tay hắn.
Kiếm khí của cha!
Cùng với sự xuất hiện của kiếm khí này, cái tay kia đột nhiên dừng lại.
Nơi đây bỗng nhiên trở nên yên tĩnh!
Diệp Huyên nhìn cái tay trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh: “Nói chuyện một chút?”