*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên đánh giá bờ sông này một lát, nước sông đục ngầu, hơn nữa còn bị bao phủ bởi một luồng sức mạnh thần bí, nên căn bản không nhìn thấy đáy sông.
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Tiểu Tháp, ngươi có muốn xuống coi thử không?”
Tiểu Tháp nói khẽ: “Tiểu chủ, người sợ hả?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Sao có thể?”
Tiểu Tháp nói: “Với thực lực hiện giờ của tiểu chủ thì chẳng ai giết được người hết, tiểu chủ đi tới đâu chẳng khác nào lão đại ở đó!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Có lý phết!”
Dứt lời, hắn đi về phía sông Tử Nhân, lúc tới bên bờ sông thì lông mày hắn bỗng nhíu lại, lúc này, nước sông đột nhiên cuộn lên, ngay sau đó một cô gái chậm rãi bay từ bên trong ra.
Cô gái khoác một tấm sa mỏng màu đỏ nhạt, dáng người uyển chuyển bên trong như ẩn như hiện, vô cùng hút hồn người khác.
Là kiểu vải mỏng dính nước hút hồn người!
Diệp Huyên đột nhiên nghĩ tới những câu từ này.
Cô gái liếc Diệp Huyên nhưng không nói gì, sau đó lấy một chiếc lược ra bắt đầu chải tóc, động tác của nàng ta vô cùng chậm rãi và nhẹ nhàng.
Diệp Huyên do dự một lát rồi nói thầm trong lòng: “Tiểu Tháp, giờ chúng ta nên làm gì?"
Tiểu Tháp nói: “Đánh nàng ta!”
Mặt Diệp Huyên đen lại: “Cứ thế đánh luôn à?”
Tiểu Tháp nói: “Coi bộ cô gái này cũng là một cao thủ, đánh vài chiêu thôi, đừng đánh chết là được, mục đích của chúng ta là cầu bại chứ không phải giết người!”
Diệp Huyên liếc nhìn cô gái ở phía xa. Nàng ta đột nhiên nói: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ ròi đáp: “Muốn đánh nhau!”
Cô gái khẽ nhíu mày: “Đánh nhau?”
Diệp Huyên cười ha ha: “Đúng vậy!”
Cô gái ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được thôi!”
Diệp Huyên toan nói gì đó thì cô gái lại đột nhiên biến mất khỏi vị trí kia.
Diệp Huyên khẽ nheo mắt, trỏ ngón cái một cái, kiếm Thanh Huyên liền bay thẳng ra ngoài, nhưng ngay sau đó, đồng tử của Diệp Huyên bỗng co rụt, bởi vì hắn phát hiện kiếm Thanh Huyên lại quay về vỏ một cách kỳ quái!
Chuyện gì vậy?
Diệp Huyên còn chưa kịp phản ứng thì cái tay kia đã túm lấy cổ hắn.
Uỳnh!
Trong chớp mắt, cả ngườI Diệp Huyên lập tức vỡ ra, cùng lúc đó, tay của cô gái cũng chỉ thẳng vào giữa trán của linh hồn Diệp Huyên.