Sao Tu Di Không này như bị bại não vậy?
Lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh đột nhiên đẩy Tiểu Tháp ra, cười nói: “Tu Di Không tộc trưởng, ngươi muốn Tiểu Tháp này?”
Tu Di Không nhìn Diệp Huyên, thấp giọng nói: “Diệp Huyên, ngươi đừng quên, ngươi đã bán Tiểu Tháp này cho ta rồi!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hình như là đúng vậy!”
Tu Di Không thấp giọng nói: “Tiểu Tháp này là của Tu Di Tộc ta!”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta là của ngươi?”
Tu Di Không nhìn Tiểu Tháp: “Hắn đã bán ngươi cho ta rồi!”
Tiểu Tháp tức giận nói: “Hắn nói bán cho ngươi, thì ta là của ngươi?”
Tu Di Không nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Tiểu Tháp lạnh giọng nói: “Ý gì? Ta nói ta bán cả Lục Giới này cho ngươi, bây giờ, Lục Giới này là của ngươi rồi!”
Tu Di Không nheo mắt, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Thế nào, ngươi không giữ lời?”
Diệp Huyên đang định nói thì Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Không liên quan đến tiểu chủ, hắn cũng không có quyền sở hữu ta, quyền sở hữu ta thuộc về chủ nhân! Hắn không có quyền bán ta cho ngươi!”
Tu Di Không tức giận nói: “Không phải ngơi gọi hắn là tiểu chủ sao?”
Tiểu Tháp tức giận nói: “Ngươi cũng biết là tiểu chủ à? Trên hắn còn có một lão chủ, lão chủ còn chưa chết, vì vậy, hắn chưa thể kế thừa ta!”
Diệp Huyên đen mặt, mẹ nó, Tiểu Tháp này nói lời bậy bạ gì vậy…
Tu Di Không chậm rãi siết chặt tay phải: “Ta nhìn ra mà! Các ngươi một người một tháp muốn bỡn cợt ta!”
Tiểu Tháp có chút cạn lời: “Lão gia hỏa, là tự ngươi dễ bị trêu chọc, tại sao ngươi lại tin lời hắn chứ?”
Tu Di Không tức giận nói: “Ngươi cái đồ tháp vỡ này, ngươi im miệng!”
Tiểu Tháp: “…”
Tu Di Không nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ban đầu ngươi bán nó cho ta rồi, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nhận không!”
Diệp Huyên gật đầu: “Nhận!”
Nói rồi, hắn nhìn Tiểu Tháp: “Nó là của ngươi!”
Tu Di Không nhìn Tiểu Tháp: “Ngươi cái đồ tháp vỡ, ngươi nghe chưa! Gia chủ ngươi nhận rồi!”
Tiểu Tháp đột nhiên nhìn Diệp Huyên: “Tiểu chủ, người bán ta bao nhiêu tinh mạch?”
Diệp Huyên chần chừ rồi nói: “Năm!”
Tiểu Tháp tức giận: “Tiểu chủ, người đúng là phá gia chi tử! Ta tốt xấu gì cũng là bảo vật gia truyền cha người truyền lại, người lại chỉ bán năm tinh mạch? Năm? Ngươi không thể bán nhiều thêm chút sao?”
Diệp Huyên: “…”