*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thoáng chốc, Cổ Minh giống như quả bóng xì hơi, vô số sức lực từ trong cơ thể ông ta tràn ra ngoài, sau đó bị tiêu diệt!
Diệt gọn!
Trong sân, chớp mắt đã yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng nghe được!
Cổ Minh bị diệt gọn rồi!
Diệp Huyên và Tiểu Tháp không hề bất ngờ, Thanh Nhi giết một người trong giây lát chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Nam Tư và Khô Càn ở bên cạnh đã hoàn toàn sửng sốt!
Một kiếm!
Một kiếm mà Cổ Minh này đã bị diệt gọn rồi?
Lúc này đầu óc hai người họ cũng trống rỗng!
Ở bên cạnh, Cổ Minh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hai mắt mờ mịt, há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời!
Cứ như vậy, linh hồn biến mất từng chút một!
Mà lúc này, kiếm Hành Đạo kia bay ra từ trong linh hồn, sau đó, kiếm Hành Đạo lập tức chém về phía Khô Càn.
Sắc mặt Khô Càn lập tức thay đổi, không hề lùi, vì ông ta biết, mình căn bản lùi không được!
Tốc độ một kiếm này đã không phải ở mức bình thường, ông ta căn bản không tránh kịp!
Khô Càn bước ra trước một bước, vừa bước ra, kiếm Hành Đạo lập tức bị một vùng sáng trắng bao phủ!
Bạch Trú Giới!
Thế nhưng, kiếm Hành Đạo kia vừa đi vào Bạch Trú Giới thì Bạch Trú Giới lập tức bị chôn vùi!
Thấy vậy, vẻ mặt Khô Càn như tro tàn, lúc này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, xong rồi!
Vù!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, kiếm Hành Đạo đã xuyên qua giữa trán ông ta!
Ầm!
Thân thể Khô Càn run rẩy, sau đó cơ thể và linh hồn bắt đầu bị phá hủy nhanh chóng.
Lại bị diệt gọn!
Khô Càn nhìn cô gái váy trắng trên lầu cao phía xa, ánh mắt vô cùng khó tin: “Ngươi…”
Lời còn chưa nói hết, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay ra, thân xác và linh hồn lập tức biến mất.