*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công chúa Linh Giới gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiểu Tháp im lặng nói: “Hiện tại có thể nàng ấy không có thời gian quan tâm đến ngươi rồi!”
Công chúa Linh Giới có phần khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nói: “Bởi vì Thiên Mệnh tỷ tỷ đến đó rồi! Sợ rằng sau này nàng ấy và nhị nha đầu sẽ khó sống tốt!”
Công chúa Linh Giới càng khó hiểu.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên bay đến trước cái hộp, nó gõ nhẹ vào cái hộp trắng, cái hộp khẽ rung lên, sau đó lập tức nổ ra một luồng sáng, tiếp đó, không gian trước mặt nó khẽ dao động, không lâu sau, một người màu trắng huyền ảo xuất hiện trước mắt mọi người!
Tiểu Bạch!
Nhìn thấy Tiểu Bạch, vẻ mặt công chúa Linh Giới kia lập tức thay đổi, nàng ta vội vàng thi lễ.
Tiểu Bạch nhìn Tiểu Tháp và Diệp Huyên, sau đó cô bé khẽ mím môi, có chút tủi thân.
Diệp Huyên do dự rồi hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Bạch lập tức vung tay lên.
Diệp Huyên có hơi đau đầu, hắn sao hiểu được chứ, lập tức nhìn sang Tiểu Tháp, Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Nàng ấy nói, Nhị Nha bị Thiên Mệnh tỷ tỷ đánh rồi!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Lúc này, công chúa Linh Giới kia đột nhiên nhìn Tiểu Bạch, nàng ta lại thi lễ, sau đó nói: “Mong Linh tổ cứu giúp!”
Tiểu Bạch nhìn công chúa Linh Giới, cô bé do dự chốc lát rồi chỉ Diệp Huyên.
Công chúa Linh Giới có phần khó hiểu, đang định hỏi gì đó thì lúc này, bên trong ảnh đột nhiên truyền đến tiếng động vang dội, ngay sau đó, hình ảnh lập tức biến mất.
Vẻ mặt công chúa Linh Giới cứng đờ.
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nhìn sang Tiểu Tháp: “Thanh Nhi sẽ không làm bậy chứ?”
Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Ta không biết!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp lại nói: “Chắc là không đâu, Thiên Mệnh tỷ tỷ sẽ không cố ý đến hệ Ngân Hà đánh Nhị Nha đâu, nàng ấy đến nơi đó, hẳn là có mục đích khác”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vậy thì tốt!”
Đối với Tiểu Bạch và Nhị Nha, hắn vẫn rất có hảo cảm.