*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên phản ứng rất nhanh, hắn ngoắc nhẹ ngón cái.
Ù!
Kiếm trong vỏ đột nhiên bay ra, đâm thẳng vào mũi tên.
Bùm!
Mũi tên màu vàng bị đánh bay, lúc này lại có một mũi tên khác bay tới, không chỉ vậy, sau đầu Diệp Huyên chợt xuất hiện một thanh trường thương, sự xuất hiện của thương này thật sự rất quỷ dị, khi nó chỉ còn cách gáy hắn vài tấc, hắn mới cảm nhận được.
Một mũi tên, một thương!
Cô gái váy tím cũng đã ra tay.
Lúc này, vẻ mặt Diệp Huyên thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Đường cùng!
Giờ phút này, hắn đã bị đẩy vào đường cùng.
Vì giữa mũi tên và thương, hắn chỉ có thể chọn phòng thủ một thứ, mà hắn biết, sau mũi tên còn có thương. Tình cảnh hiện tại của hắn cũng giống như Hắc Diêm vừa rồi.
Cuối cùng, Diệp Huyên lựa chọn phòng mũi tên, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Kiếm xuất khỏi vỏ!
Bùm!
Mũi tên màu vàng bị kiếm của Diệp Huyên chặn lại, nhưng hắn lại sững sờ, bởi hắn phát hiện trường thương ấy không đâm vào gáy hắn.
Một lực lượng thần bí đã ngăn trường thương đó lại.
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện phía sau Diệp Huyên một trăm trượng.
Người tới là người nghịch hành!
Giờ phút này, cánh tay phải của gã đã khôi phục, vết thương trên người cũng đã khôi phục bảy tám phần.
Người nghịch hành giơ tay phải lên rồi đột nhiên hạ xuống, trường thương đó quay ngược lại một cách quái dị, ngay sau đó, gã xuất hiện trước mặt cô gái váy tím.
Nghịch Hành Chi Lực!
Ở đằng xe, vẻ mặt cô gái váy tím bình tĩnh, ả khẽ giơ tay phải lên rồi nắm nhẹ, trường thương đáng sợ lập tức rơi vào tay ả.
Ầm!
Không gian chung quanh cô gái váy tím lúc này đã bị huỷ diệt, nhưng ả không lùi bước, vẻ mặt vẫn bình tĩnh!
Ả chịu đựng Nghịch Hành Chi Lực của người nghịch hành, nhưng không gian xung quanh ả thì không.
Người nghịch hành nhìn cô gái váy tím rồi xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên: “Diệp huynh không sao chứ?”