Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 827-830




827: Nhất Kiếm Định Hồn!


Bỗng nhiên, Diệp Huyên lên tiếng: “Vậy ông thấy nên làm thế nào? Bàn bạc kỹ hơn ư? Đến lúc ấy muội muội ta còn mạng không?"
Độc Cô Ngôn hạ giọng đáp: “Nhưng cậu đi thì khác gì chịu chết?
"Ta có chết cũng sẽ không bỏ con bé lại một mình”.


Diệp Huyên nhẹ giọng nói rồi bước đi càng nhanh, để lại tiếng thở dài của Độc Cô Ngôn sau lưng.

Không lâu sau, hắn đi đến trước một truyền tống trận, nào ngờ vừa nộp phí xong, định bước vào thì một giọng nói hùng hổ vang lên từ phía sau: “Chậm đã!"
Truyền tống trận dưới chân không khởi động nữa.

Diệp Huyên quay lại, nhìn thấy một gã đàn ông trung niên mặc trang phục có thêu chữ "Vân" nhỏ bên ngực trái dẫn theo bốn lão già đang đi đến.

Sau khi quan sát Diệp Huyên một chốc, gã mới mở miệng: “Ngươi chính là Diệp Huyên? Những món báu vật của nhà họ Vân ta...”
Lời còn chưa dứt, Diệp Huyên đã biến mất tại chỗ.

Một khắc sau, một thanh kiếm xuất hiện nện xuống đầu gã đàn ông.

Gã ta hoàn toàn không ngờ Diệp Huyên sẽ ra tay nên không kịp đề phòng, chỉ có thể tái mặt, cuống quít đỡ đòn.

Uỳnh!
Lần này, Diệp Huyên không tiếp tục đứng trong truyền tống trận nữa mà vọt đến trước bốn lão cường giả.

Chưa đầy một khắc sau, lại có thêm bốn cái xác nằm la liệt trên mặt đất, tất cả đều bị hắn giết trong chớp mắt.

Toàn thân Diệp Huyên tỏa ra sát ý nồng nặc, dùng ánh mắt âm u nhìn chòng chọc lão già phụ trách truyền tống trận.


Lão ta vội thanh minh: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta!"
Hắn không nói không rằng, trực tiếp bước vào truyền tống trận, Độc Cô Ngôn vội vã đi theo.

Sau khi cả hai biến mất, lão già mới thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa là có chuyện rồi”.

Những người vừa nãy đều là cường giả Nguyên Cảnh, vậy mà lại bị giết trong nháy mắt, kẻ này tuyệt đối không phải người bình thường..

828: Ông Ở Lại Đây Đi


Không biết qua bao lâu sau, Diệp Huyên cảm giác có người đang trò chuyện bên tai mình. Rất nhanh sau đó, hắn dừng lại, nhận ra đang đứng trên một đài truyền tống với Độc Cô Ngôn bên người.  

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là Thiên Vực ư?"  

Đối phương lắc đầu: “Chỉ là bên ngoài Thiên Vực mà thôi, nhưng từ đây đến gia tộc Độc Cô chỉ mất tối đa nửa ngày”.  

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy đi thôi”.  

Độc Cô Ngôn vội cản lại: “Cậu đến để cứu muội muội đúng không?"  

Thấy hắn gật đầu, y giải thích: “Tiểu thư Liên Nhi hẳn đang bị giam ở Vô Gian Luyện Ngục, chúng ta nên đến đó”.  

Hắn thấp giọng hỏi lại: “Đó là nơi nào?"  

"Là một nhà giam”.  

Diệp Huyên nhíu mày: “Của gia tộc Độc Cô?"  

Độc Cô Ngôn lắc đầu: “Không. Nó là một nơi bí ẩn kỳ lạ, không biết do ai tạo nên, chỉ biết nó luôn ở trạng thái vô chủ, được ba gia tộc lớn cùng nhau trông giữ. Các gia tộc đã nghiên cứu nhiều năm nhưng vẫn không biết nó có gì đặc biệt, vì vậy biến nó thành một nhà giam dùng để nhốt người phạm tội trong gia tộc”.  

Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Vậy thì đến Vô Gian Luyện Ngục!"  

Độc Cô Ngôn gật đầu: “Ta sẽ dẫn đường”.  


Nói xong, y và Diệp Huyên cùng biến mất.  

Hai người tìm một chiếc thuyền tinh vân, tiến vào trời sao mịt mờ.  

Trên boong thuyền, Độc Cô Ngôn nói: “Tiểu thiếu gia, Vô Gian Luyện Ngục không phải nơi đơn giản, không chỉ có ba gia tộc lớn trấn giữ mà còn rất quái dị. Nó có tổng cộng chín tầng, hiện giờ ngay cả cường giả Vô Thượng Cảnh cũng không dám đến tầng cao nhất. Chỉ có các gia chủ mới biết ở trên đó có gì”.  

Đến đây, y nhìn Diệp Huyên: “Tiểu thư bị giam ở lối vào tầng tám. Nếu tiểu thư Liên Nhi cũng bị giam ở đó, hẳn sẽ ở cùng với người”.  

Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.  

Độc Cô Ngôn nhìn hắn với vẻ do dự trước khi nói: “Tiểu thiếu gia, có tin đồn rằng sau lưng cậu là một vị siêu cường giả...”  

Nhưng lần này Diệp Huyên không hé răng, y đành cười khổ, thôi không hỏi nữa.  

Một hồi lâu sau, thuyền tinh vân dừng lại.  

Nhưng Diệp Huyên đã biến mất ở nơi xa.  

Càng đến gần Vô Gian Luyện Ngục, sức mạnh cắn nuốt kia càng trở nên mãnh liệt. Nếu thân thể của hắn chưa từng được máu rồng tôi luyện thì không thể nào đến gần nơi này với cảnh giới hiện giờ.  

Diệp Huyên càng cảnh giác hơn, chẳng bao lâu sau đã đến trước cổng cung điện.  

Dưới tác dụng của khí Hỗn Độn, hơi thở của hắn được che giấu, ngay cả cường giả cảnh giới Vô Thượng cũng khó lòng phát hiện. 


829: Vì Sao Không Thể


Mà hắn chợt cảm nhận được bốn phía cung điện này có một luồng khí tức tuy nhạt nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, hiển nhiên thuộc về cường giả của ba gia tộc.  

Diệp Huyên lặng lẽ lẻn vào bên trong. Tầng thứ nhất đen kịt một màu, bốn phía là những lồ ng sắt đen nhốt người lẫn yêu thú, trông ai cũng thoi thóp như đã trải qua tra tấn kinh khủng.  

Hắn không dừng lại ở đó mà đi lên tầng hai. Số lồ ng sắt bên trong ít hơn tầng một rất nhiều, nhưng những thứ bị nhốt bên trong cũng mạnh hơn rất nhiều. 

Diệp Huyên lại nhanh chóng lên tầng ba, ngửi thấy mùi rỉ sét nồng nặc gay mũi.  

Máu tươi và thi thể là tất cả những gì chiếm cứ tầng này.  

Hắn tiếp tục lên tầng bốn, đi vào không gian tĩnh lặng như một nấm mồ.  

Diệp Huyên nhìn bốn phía một hồi, cảm nhận được một vài luồng khí tức tỏa ra, trong đó thấp nhất đã đến Nguyên Cảnh bèn không khỏi cau mày.  

Độc Cô Ngôn từng nói Vô Gian Luyện Ngục này là nơi giam giữ những người phạm tội trong ba gia tộc lớn.  

Nhưng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì có vài "người" ở đây không phải là con người.  

Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà tiếp tục đi lên.  

Khi đặt chân đến tầng năm, sắc mặt hắn bỗng thay đổi trước luồng khí tức hùng mạnh mà "người" bên trong sở hữu.  

Cảnh giới Vô Thượng.  

Đúng lúc ấy, giọng Giản Tự Tại bỗng vang lên: “Thì ra là ở đây...”

"Đây là?"  


Diệp Huyên nhíu mày lại: "Chỗ nào?"  

Giản Tự Tại khẽ nói: "Vô Gian Luyện Ngục... Nghe bảo là do Minh thần của tinh vực Minh Vương năm đó sáng lập ra, mục đích là để giam cầm kẻ địch lớn nhất của tinh vực Minh Vương: Thần tộc".  

"Thần tộc?"  

Diệp Huyên thấy khó hiểu: "Là thần hết à?"   . Truyện Việt Nam

Giản Tự Tại cười khẩy: "Thần cái gì, chúng tự phong thôi!"  

Nói đến đây, nàng ta dừng lại một lát mới tiếp tục: "Nhưng mà tộc này quả thật không phải dạng vừa, nếu không thì năm đó chúng đã không xưng bá được tinh vực Chư Thiên rồi".  

Diệp Huyên hỏi: "Bây giờ họ còn tồn tại không?"  

Giản Tự Tại lạnh lùng đáp: "Chết hết rồi! Tinh vực Minh Vương này cũng mất tích luôn".  

Diệp Huyên không rõ: "Sao lại thế?"  

Giản Tự Tại nói: "Vì quá mạnh sẽ đánh mất bản thân, Thần tộc năm đó xưng bá tinh vực Chư Thiên, rất càn quấy hung tàn..."  

Giản Tự Tại lại nói: "Vô Gian Luyện Ngục này quả thật không tầm thường, nhưng sao nó có thể so được với tháp Giới Ngục?"  

Diệp Huyên hỏi: "Vì sao không thể?"  

Giản Tự Tại đáp: "Tháp này của ngươi không phải vật ở vũ trụ này, nó đại diện cho nền võ đạo cao hơn nữa, chỗ đáng sợ của nó ngươi chưa thấy được đâu".  

Tháp Giới Ngục! 


830: Tiền Bối Không Thể Tự Đi Ra À?


Diệp Huyên trầm mặc, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ được tháp này, thế nhưng hắn biết, nắm giữ được tháp này, là phúc cũng là họa.  

Diệp Huyên không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi lên!  

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến tầng thứ sáu.   

Trong tầng sáu, ánh nến sáng rực, mà tầng này chỉ giam giữ một con yêu thú, hình dáng của nó giống sói, nhưng đuôi lại là đuôi rồng, rất dài. Hơn nữa trên đầu nó mọc ra hai cái sừng rất dài, cặp sừng này giống như cặp dao nhọn, tản ra một luồng khí lạnh lẽo.  

Diệp Huyên không đả động đến con yêu thú này mà tiếp tục đi xuống, lúc hắn sắp đến cửa, Giản Tự Tại bỗng nhiên nói: "Sói Thiên Ma, là yêu thú được Thần tộc năm đó nuôi dưỡng, tốc độ cực nhanh, sức chiến đấu cực mạnh".  

Diệp Huyên khẽ nói: "Ta không thu phục được nó!"  

Giản Tự Tại nói: "Ờm..."  

Diệp Huyên tiếp tục đi lên.  

Hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của sói Thiên Lang, hơi thở nó tản ra đã vượt qua cảnh giới Vô Thượng.  

Nhưng hắn biết rõ, yêu thú cấp bậc này căn bản sẽ không thần phục hắn.  

Nếu không thu phục được nó, lại kinh động đến cường giả ở bốn phía thì khi đó hẳn sẽ rất phiền.  

Vả lại hiện tại hắn chỉ muốn cứu muội muội thôi!  

Chốc lát, Diệp Huyên đến tầng thứ bảy, khi hắn đến tầng bảy, một luồng khí lạnh phả vào mặt hắn, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được một hơi thở thần bí đang khóa cứng hắn lại.  


Diệp Huyên cả kinh trong lòng, có người phát hiện ra hắn?  

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến: "Còn nhỏ tuổi đã đạt đến Đại Kiếm Tiên, thân thể còn được... máu rồng gột luyện! Ừm, không tồi không tồi, có tư cách làm đệ tử của lão phu".  

Diệp Huyên: "..."  

"Còn ngơ ra đó làm gì? Không mau qua đây?", giọng nói kia lại vang lên.  

Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi sau đó đi tới, chẳng bao lâu hắn đã thấy được một lồ ng sắt, trong lồ ng sắt có một ông lão đang ngồi, râu tóc lão bạc trắng, lại bù xù trông như ổ gà.  

Ông lão đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi tấm tắc: "Không tồi, rất được..."  

Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối là?"  

Ông lão đứng lên: "Còn không mau quỳ xuống bái sư?"  

Diệp Huyên: "..."  

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói gì.

Diệp Huyên xoay người rời đi, đúng lúc này, ông lão đột nhiên hỏi: "Che dấu hơi thở, là khí hỗn độn đúng không?"  

Diệp Huyên dừng bước lại: "Đúng".