*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, sắc mặt cô gái cũng dần trở nên nghiêm trang.
Mộ Trần cười nói: “Đây là thiên tài hàng đầu đến từ thế giới khác!”
Cô gái trầm giọng: “Ca, thiên tài thế giới khác sao có thể chống lại Thiên Trần và người nghịch hành được?”
Mộ Trần lắc đầu: “Nha đầu, vũ trụ lớn nhường nào? Bạch Trú Thành và Vĩnh Dạ Thành lớn nhường nào? Đừng nói chúng ta, cho dù Thiên Trần và người nghịch hành cũng không dám nói mình là người yêu nghiệt nhất toàn vũ trụ này!”
Cô gái im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy sao ca không kéo hắn đến Bạch Trú Thành của chúng ta?”
Mộ Trần nhẹ nhàng đáp: “Cứ thế lôi kéo người là một hành động ngu ngốc! Mộ Cẩn, muội bảo người trong thành cho Thiên Yếm cô nương và thiếu niên vừa gia nhập Bạch Trú Thành chúng ta một vài lợi ích đi”.
Cô gái gật đầu: “Muội hiểu rồi!”
Nói xong nàng đứng lên, rời đi.
Mộ Trần nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm, không biết suy nghĩ gì.
…
Sau khi rời khỏi tửu lâu đó, Diệp Huyên rời khỏi Bạch Trú Thành, nhưng chưa đi được bao lâu hắn đã nhíu mày.
Lúc này, không gian trước mặt hắn khẽ rung chuyển, ngay sau đó, một ông lão xuất hiện.
Ông lão này chính là Việt trưởng lão đã xuất hiện trong tửu lâu lúc trước.
Diệp Huyên nhìn Việt trưởng lão, cười hỏi: “Các hạ, có phải ông tìm nhầm người rồi không?”
Việt trưởng lão nhìn chằm chằm vào hắn: “Không nhầm, ta tìm ngươi đấy!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Ông tìm ta làm gì?”
Việt trưởng lão lạnh giọng quát: “Chẳng phải ngươi và Thiên Yếm là đồng bọn sao?”
Diệp Huyên giật mình, sau đó nở nụ cười: “Thiên Yếm giết con trai ông thì ông nên đi tìm nàng chứ, chuyện này không liên quan đến ta, ông tới tìm ta là có lý gì!”
Việt trưởng lão nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Vì ngươi khá yếu!”
Diệp Huyên hơi ngẩn ra, giây tiếp theo, ngón cái tay trái của hắn khẽ ngoắc.
Phập!
Việt trưởng lão còn chưa phản ứng lại thì một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa hai ch@n mày của ông ta.
Việt trưởng lão nhìn Diệp Huyên ở phía xa với vẻ không thể tin được: “Ngươi…”
Diệp Huyên khẽ cười: “Các người tưởng ta là cóc nhái hả?”
…
Giờ phút này, Việt trưởng lão hoàn toàn sững sờ!
Ông ta không ngờ mình lại bị thiếu niên trước mặt gi3t chết chỉ trong một giây.