*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên thấy vậy thì sắc mặt đen như đáy nồi, chửi ầm lên trong lòng: “Niệm Thông như chó chạy ngoài đồng... Mở bản đồ lẹ vãi như này thì ai chịu thấu? Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!"
Sự xuất hiện của những cường giả kia khiến nhóm Hư Xung biến sắc kịch liệt.
Người nghịch hành rốt cuộc là ai?
Nơi chân trời, một cường giả Đạo Minh Cảnh dẫn đầu đi đến, thi lễ với người nghịch hành: “Thiếu chủ”.
Người nghịch hành gật đầu, nói với Diệp Huyên: “Sau này còn gặp”.
Diệp Huyên cười: “Sau này còn gặp”.
Người nghịch hành khẽ gật đầu rồi vươn tay, để một quyển sách cổ màu đen bay đến trước mặt Mạch chủ Ma Mạch Cổ Khâm: “Chút tâm ý cảm ơn đã quan tâm ta trong thời gian vừa qua, mong Cổ mạch chủ nhận lấy”.
Cổ Khâm do dự một hồi mới nhận lấy quyển sách: “Ngày sau nếu có rỗi rãi, xin hãy ghé về thăm”.
Người nghịch hành mỉm cười: “Nhất định”.
Đoạn gã quay sang Diệp Huyên: “Diệp huynh, nếu có cơ hội hãy đến Vĩnh Dạ chơi. Nơi ấy thiên tài nhiều vô kể, rất thích hợp với huynh”.
Diệp Huyên cười: “Nếu có cơ hội, nhất định sẽ đến!”
Người nghịch hành gật đầu rồi không hàn huyên thêm nữa mà xoay người đi về phía chân trời.
Cường giả Đạo Minh Cảnh kia liếc Diệp Huyên một cái rồi đi theo.
Chỉ trong một chốc, đoàn người đã biến mất khỏi chân trời.
Thấy Cổ Khâm nhìn mình, Diệp Huyên hỏi: “Cổ Khâm mạch chủ, ta có chuyện này muốn hỏi. Cổ Đế có phải là người Ma Mạch không?"
"Cổ Đế?"
Cổ Khâm cau mày: “Cổ Đế nào?"
Diệp Huyên cũng nhíu mày: “Ông không biết?"
Cổ Khâm lắc đầu: “Không. Ma Mạch ta không có người này, sợ rằng Diệp công tử nhận lầm rồi”.
Diệp Huyên không khỏi nhìn lão ta. Chẳng lẽ Cổ Đế tự giả mạo làm người Ma Mạch?
Cổ Khâm nói: “Nếu có cơ hội, Diệp công tử có thể đến Ma Mạch chơi một chuyến. Cáo từ”.
Sau đó lão ta biến mất khỏi chân trời.
Diệp Huyên ngây ra một thoáng rồi lắc đầu cười, quay sang hỏi Hư Xung: “Tiền bối, Vĩnh Dạ là nơi nào?"
Hư Xung chần chừ một thoáng rồi lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Huyên: “Người cũng không biết?"
Hư Xung cười khổ: “Hẳn là một vũ trụ với văn minh cao cấp hơn”.
Diệp Huyên im lặng.
Mục Thần bỗng lên tiếng: “Ngươi phải đi ư?"
Diệp Huyên cười: “Tạm thời thì không”.