Cổ Khâm nhắm mắt lại: “Không gì là không thể, cũng đừng áp đặt lẽ thường lên một vài thiên tài yêu nghiệt”.
Mộc Vưu im lặng.
Cổ Khâm: “Thật sự không tra được tin tức về người áo xanh kia?"
Mộc Vưu lắc đầu: “Không được”.
Cổ Khâm rơi vào im lặng.
Mộc Vưu lại hỏi: “Có cần báo thù không?"
Cổ Khâm nhìn sang: “Dùng cái đầu của ngươi mà nghĩ đi, phải là thế lực gì mới đào tạo ra yêu nghiệt bực này?"
Mộc Vưu do dự: “Không phải chúng ta cũng bồi dưỡng ra được người nghịch hành sao?"
Cổ Khâm lắc đầu, nở một nụ cười tự giễu.
Người nghịch hành là do Ma Mạch đào tạo ra ư?
Không.
Ngoại từ lão ta, không ai trong Ma Mạch biết rằng người nghịch hành có một thân phận khác, gã chẳng qua chỉ đang tạm thời trú thân tại Ma Mạch mà thôi.
Ma Mạch không có năng lực bồi dưỡng ra loại yêu nghiệt như người nghịch hành, bởi vì nghịch hành đồng nghĩa với nghịch thiên mà đi, hơn nữa còn là kéo dài mãi mãi. Người như vậy cần có người hộ đạo mạnh mẽ hơn, bằng không còn chưa kịp trưởng thành sẽ bị một vài sự tồn tại bí ẩn tiêu diệt.
Mà Diệp Huyên không thua kém gì người nghịch hành, chỉ có thể là vì sau lưng hắn có một thế lực siêu khủng khiếp khác.
Mộc Vưu: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua? Cổ Đế còn là cháu của Mạch chủ ngài...”
Cổ Khâm cau mày: “Cổ Đế? Ta không biết tên này, có liên quan gì đến Ma Mạch sao?"
Mộc Vưu sửng sốt.
Cổ Khâm nhìn sang: “Nhớ kỹ, Cổ Đế không có bất kỳ liên hệ gì với Ma Mạch ta cả”.
Sau đó lão ta rời đi.
Chỉ vì một Cổ Đế mà phải trêu vào thiên tài có cả một thế lực kinh khủng chống lưng, phải não tàn cỡ nào mới làm được như vậy?
Mộc Vưu bật ra một tiếng cười khổ, xoay người rời đi.
...
Trên đỉnh ngọn núi nọ, người nghịch hành lẳng lặng đứng đó với đôi mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ gì.
Cổ Khâm bất ngờ xuất hiện bên cạnh.
Gã ta nói: “Ta phải đi”.
Cổ Khâm cau mày: “Nhanh vậy sao?"
Người nghịch hành gật đầu: “Họ đã đến đón ta”.
Gã nhìn về phương xa: “Ta đi gặp hắn một chút”.
Sau đó đã biến mất.
Cổ Khâm chần chừ một hồi rồi vội vàng gọi một nhóm cường giả Ma Mạch đi theo.
...