*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân xác gã vỡ tan.
Gã ta tự hủy thân xác mình.
Trong nháy mắt ấy, thanh kiếm thứ năm cũng nổ tung cùng thân xác người nghịch hành. Nhưng vì trong đường kiếm có bao hàm lượng Thế kinh khủng của chư thiên vạn giới, linh hồn gã ta cũng mờ đi.
Người nghịch hành chỉ nhắm mắt, chắp hai tay lại với nhau.
Ầm!
Linh hồn gã ta chặn đứng thanh kiếm thứ sáu.
Ruỳnh!
Người nghịch hành lại bị đẩy lùi đi mấy vạn trượng, bị đẩy vào vực sâu thời không đen đặc, nhưng gã ta đã chặn được đường kiếm thứ sáu.
Khi nó chỉ còn cách chân mày gã nửa tấc!
Nhưng sức mạnh trong kiếm vẫn còn.
Người nghịch hành cứ thế nắm chặt lấy thanh kiếm. Chỉ cần gã ta thả lỏng tay, nó sẽ đâm xuyên vào trán gã. Lấy trạng thái của gã ta bây giờ, nếu bị kiếm này đâm phải thì linh hồn sẽ trở nên rời rạc, ý thức cũng có thể bị xóa sổ.
Gã ta cũng không còn đủ sức để phá thanh kiếm này.
Bởi thanh kiếm thứ năm đã gây nên tổn thương quá lớn.
Lúc này, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng trận chiến giữa cả hai lại chưa kết thúc.
Hai bên Ma Mạch lẫn Thánh Mạch không hề và cũng không dám nhúng tay vào.
Ai dám tức là cầm chắc kết quả đồng quy vu tận.
Vì vậy, Diệp Huyên và người nghịch hành tiếp tục giằng co.
Ai sẽ khôi phục trước?
Thấy Diệp Huyên đang nằm dưới đất chậm rãi mở mắt, nhóm Hư Vọng hưng phấn không thôi.
Mà nhóm Cổ Khâm thì sa sầm mặt mày.
Diệp Huyên chậm rãi đứng dậy, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tốt hơn trước đó rất nhiều.
Sở dĩ hắn có thể khôi phục nhanh đến vậy là nhờ có huyết mạch Bất Tử.
Chỉ cần người nghịch hành không giết hắn ngay lập tức, hắn có thể liên tục khôi phục.
Thấy Diệp Huyên đứng dậy, người nghịch hành ở xa nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn hắn.
Diệp Huyên hít vào một hơi, cảm thấy cả người nhũn nhão như bị rút cạn sức lực.
Sáu kiếm vừa rồi đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của hắn.
Diệp Huyên chậm rãi cất bước đi về phía người nghịch hành. Mà gã ta vẫn giơ đôi tay run rẩy chặn đứng thanh kiếm.