*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thăm dò ư?
Cả hai đều không làm vậy mà trực tiếp lấy chiêu đối chiêu.
Người đã đến trình độ như họ căn bản không cần thăm dò.
Đường kiếm vừa rồi của Diệp Huyên khiến toàn bộ ngoại giới sôi lên sùng sục, vô số trận pháp bắt đầu bốc cháy.
Thế giới này không chịu nổi uy lực của nó!
Nhóm Cổ Khâm ở bên ngoài thấy vậy, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Uy lực trong nhát chém của Diệp Huyên đã vượt ngoài dự đoán của họ.
Đối diện Diệp Huyên, người nghịch hành nhắm mắt lại. Khi đường kiếm của Diệp Huyên lao đến, một cảnh tượng kỳ dị xảy ra.
Kiếm của Diệp Huyên trông như đang bay tới, nhưng thật ra lại đang bay ngược về, chém thẳng vào chính hắn.
Đồng tử Diệp Huyên rụt lại khi thấy vậy.
Quay ngược!
Kiếm của hắn đang quay ngược lại!
Thanh kiếm lao tới cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã trực tiếp c ắm vào giữa trán hắn.
Bên ngoài lặng phắc như tờ.
Kết thúc rồi ư?
Chỉ như vậy?
Mục Thần trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên trong ngoại giới.
Khóe miệng Cổ Khâm cong lên thành một nụ cười.
Kết thúc rồi.
Trong ngoại giới, người nghịch hành vừa xoay gót định đi thì chợt cau mày quay lại. Chỉ thấy Diệp Huyên đứng đó cười: “Chưa hết đâu!"
Những người khác ngây ra.
Vẫn chưa ư?
Diệp Huyên vươn tay. Thanh kiếm cắm giữa trán hắn biến mất rồi lại xuất hiện trong tay hắn.
Người nghịch hành hỏi: “Vì sao?"
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Ban nãy ngươi dùng lực lượng gì?"
Người nghịch hành suy ngẫm một hồi: “Nghịch Hành Chi Lực, có thể nghịch chuyển hết thảy”.
Nghịch Hành Chi Lực!
Diệp Huyên thì thào: “Mạnh thật!"
Người nghịch hành lại hỏi: “Còn ngươi, vì sao không hề hấn gì?"
Diệp Huyên cười: “Thể chất ta đặc biệt”.
Người nghịch hành gật đầu: “Ta hiểu rồi, tiếp tục”.
Gã lại bước tới, toàn bộ ngoại giới lập tức trở nên mờ ảo, sau đó từng chút hóa thành hư vô.