*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông gật đầu: “Người đến trước các cậu!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Hắn cũng đã phát hiện ra tiền bối sao?”
Người đàn ông lại gật đầu: “Có điều hắn đi rồi!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Thực lực của hắn thế nào?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Cậu không ngại nếu ta nói thật chứ?”
Diệp Huyên đang định đáp lời thì Mắt Thần ở bên cạnh đã nói: “Đương nhiên!”
Nghe thấy thế, Diệp Huyên hơi đau đầu.
Lúc này, người đàn ông trung niên cất lời: “Mạnh hơn các ngươi không ít!”
Nét mặt Mắt Thần cứng đờ, đây là so sánh với cả hai người họ!
Diệp Huyên cười hỏi: “Tiền bối, ông có đưa truyền thừa của ông cho hắn không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Có phải ông cảm thấy hắn không phù hợp không? Nếu như thế, ông xem thử hai người chúng ta đi, ta cảm thấy chúng ta rất thích hợp, ông có muốn suy xét không?”
Nét mặt người đàn ông trung niên thoáng cứng đờ.
Mắt Thần kéo ống tay áo của Diệp Huyên: “Diệp huynh, ngươi có nói thẳng quá không?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Nói thẳng cái gì? Rất nhiều lúc phải biết tranh giành! Ngươi cần thể diện nhưng người khác không cần, thì ngươi đã thua một nửa rồi! Cũng giống như theo đuổi mỹ nữ vậy, ngươi không theo đuổi sẽ có người khác, người khác có thể theo đuổi được, còn ngươi mãi mãi không thể theo đuổi!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Ngự Thiên Thần: “Nếu tiền bối cho, chúng ta sẽ thu được một món lợi lớn, còn nếu không cho, chúng ta cũng không lỗ! Ngươi thấy đúng không?”
Mắt Thần đắn đo một lúc mới đáp: “Hình như cũng có lý!”
“Ha ha!”
Ngự Thiên Thần ở bên cạnh chợt bật cười: “Nhóc con, cậu nói rất đúng, lúc trước nếu ta cũng có thể mặt dày như cậu, có lẽ cũng sẽ không bỏ lỡ người trong lòng!”
Diệp Huyên cười nói: “Thực lực của tiền bối xưa giờ chưa từng có ai sánh bằng, vẫn có nữ tử từ chối tiền bối sao?”
Ngự Thiên Thần lắc đầu cười khẽ: “Có nhiều lúc, chuyện tình cảm không thể đong đếm bằng thứ khác được”.
Diệp Huyên gật nhẹ đầu: “Cũng đúng”.
Ngự Thiên Thần quan sát Diệp Huyên, cười nói: “Hai người các ngươi đến đây là vì truyền thừa của ta sao?”
Mắt Thần vừa định gật đầu thì Diệp Huyên chợt nói: “Thật ra không hoàn toàn là như thế, mục đích chúng ta đến đây là muốn gặp mặt tiền bối một lần! Tuy tiền bối cách thời đại của chúng ta rất xa, nhưng thời đại của chúng ta vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết của tiền bối! Có lẽ tiền bối không biết, ở bên ngoài, tu sĩ chúng ta đều xem tiền bối như tấm gương, hy vọng một ngày có thể có được thành tựu như tiền bối, tiếc là biết bao năm trôi qua, không một ai có thể đạt tới Hoá Tự Tại Cảnh…”