Mục Thần trả lời: “Ma Mạch mạnh hơn một chút”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Các cô đã có thiên tài yêu nghiệt đáng sợ như vậy rồi mà vẫn chưa thể so được với Ma Mạch à?”
Mục Thần đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Diệp Huyên: “Ma Mạch còn có yêu nghiệt đáng sợ hơn”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Có thể nói cho ta nghe không?”
Mục Thần im lặng.
Diệp Huyên hỏi: “Không được à?”
Mục Thần nói nhỏ: “Người nghịch hành”.
Diệp Huyên cau mày: “Người nghịch hành?”
Mục Thần liếc mắt nhìn hắn: “Lai lịch của ngươi cũng không đơn giản, hẳn là đã nghe nói đến tồn tại này”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Ta có thể nói thật được không?”
Mục Thần gật đầu.
Diệp Huyên nói tiếp: “Ta có vầng hào quang, cũng chính là người hào quang, ở dưới vầng hào quang của ta, thiên tài yêu nghiệt nào cũng chỉ là bàn đạp thôi”.
Tiểu Tháp không nói nên lời.
Tiểu chủ lại bắt đầu thể hiện rồi!
Nhưng nghĩ lại, hình như cũng không có gì sai!
Mục Thần nhìn Diệp Huyên: “Người hào quang?”
Diệp Huyên gật đầu: “Cô chưa nghe tới bao giờ à?”
Mục Thần lắc đầu: “Chưa! Ta cảm thấy ngươi là người thích nói phét thì đúng hơn”.
Khuôn mặt Diệp Huyên đầy những vạch đen…
Mục Thần nhẹ giọng nói: “Người nghịch hành tức là tu hành khổ hạnh trong nghịch cảnh, những người này không bị hạn chế bởi tư chất. Người nghịch hành không phải sinh ra đã thế, đều là sau này mới trở thành, tới một mức độ nghịch chuyển số mệnh nào đó, bản thân họ không bị tư chất và thiên phú ràng buộc nữa, phá vỡ cực hạn khiến cho thực lực và tư chất của mình hoàn toàn không đối xứng”.
Nói đến đây nàng dừng lại, vẻ mặt khá trịnh trọng: “Những người này đều đã trải qua vô số khổ nạn và số kiếp, cuối cùng nhận ra điều kỳ diệu của đất trời, sự bí ẩn của vũ trụ, sự thăng trầm của đời người, sự thay đổi của quá khứ, hiện tại và tương lai đều ở trong lòng họ. Sự tồn tại này từ trước đến nay cũng chẳng có mấy ai. Nói đơn giản, dù là vận mệnh chi tử hay mắt Thần thì năng lực của họ đều có từ khi sinh ra, nhưng người nghịch hành thì không, thực lực của họ do tự thân họ khổ luyện mà có. Cường giả như họ mới thật sự đáng sợ! Trong Ma Mạch có một người như thế, chính người này đã khiến thực lực của Ma Mạch chèn ép chúng ta”.
Nói rồi nàng nhìn Diệp Huyên: “Một người có thể thay đổi được cục diện trận chiến của cả Đại Ma Thiên Vực”.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Nghe có vẻ cũng khá dữ tợn”.
Mục Thần nhìn hắn: “Vậy ngươi có thể nói về người hào quang chưa? Thật ra ra hơi tò mò về người có hào quang mà ngươi nói, nhưng ta chưa nghe tới bao giờ, không chỉ vậy, trong một số sử sách cổ đại cũng chưa chắc có ghi! Ngươi có thể nói không?”
Người hào quang!
Diệp Huyên im lặng một lúc, thì thầm trong lòng: “Tiểu Tháp, ngươi có thể nói không? Thật ra ta cũng muốn biết”.
Tiểu Tháp suy tư giây lát: “Rất đơn giản, lần sau khi người gặp Thiên Mệnh tỷ tỷ, chỉ cần nói một câu với tỷ ấy rằng người không vừa mắt với vũ trụ vô tận này! Như vậy câu chuyện của chúng ta sẽ được kết thúc ngay luôn!”
Diệp Huyên: “…”