*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc hắn phải làm bây giờ cực kỳ đơn giản, đó chính là làm quen với vòng của Thanh Nhi.
Đạo của nàng là gì?
Diệp Huyên không ngừng suy nghĩ về vấn đề này trong suốt thời gian qua, cuối cùng phát hiện đạo của Thanh Nhi quá mức cao thâm.
Hoặc có thể nói, nàng đã đứng trên đạo.
Không còn đạo nữa.
Theo lời nàng nói thì bản thân nàng cũng không biết mình đã đến trình độ nào.
Hết thảy trong thế gian này đều không đủ để hình dung sức mạnh của nàng.
Tóm lại, đừng hỏi nàng mạnh thế nào, chỉ cần biết nàng vô địch là được.
Vô địch!
Hai mắt Diệp Huyên sáng lên khi nghĩ đến đây.
Liệu vô địch có phải một loại đạo không?
Vô địch!
Hắn bỗng hỏi: “Tiểu Tháp, ngươi nghĩ vô địch có phải một loại đạo không?”
Thật ra hắn cũng không muốn hỏi cái tháp không đáng tin này lắm, nhưng ai bảo bây giờ chẳng còn ai khác để hắn hỏi.
Tiểu Tháp tần ngần một hồi mới đáp: “Ta chỉ là cái tháp thôi mà”.
Diệp Huyên đơ ra.
Tiểu Tháp: “Ta nghĩ cũng có thể”.
Diệp Huyên: “Phải làm sao mới vô địch được?"
Tiểu Tháp im lặng một hồi mới nói: “Ta mà biết thì đã làm Tiểu chủ rồi chứ không đến lượt người đâu”.
Diệp Huyên: “...
Tiểu Tháp: “Người lại đang muốn đi đường ngang ngõ tắt gì đúng không?"
Diệp Huyên đen mặt: “Đường ngang ngõ tắt là sao hả? Ta thấy đạo của Thanh Nhi là vô địch, vậy ta cũng có thể phát triển theo hướng ấy”.
Tiểu Tháp im suốt một hồi mới nói: “Người nói vậy làm ta thấy lo lo”.
Diệp Huyên thắc mắt: “Là sao?"
Tiểu Tháp: “Vô địch của Thiên Mệnh tỷ là hàng thật giá thật, còn của người... hơn nửa chỉ là giả. Vả lại ta sợ người làm lố quá, bị người ta đánh chết”.
Diệp Huyên: “..”.
Tiểu Tháp nói đầy nghiêm túc: “Ra vẻ cũng có nguy hiểm, Tiểu chủ phải cẩn thận”.
Diệp Huyên đen mặt: “Chúng ta đang nói về cách để trở nên vô địch, không phải ra vẻ!"
Tiểu Tháp nhàn nhạt nói: “Vô địch của người không phải ra vẻ thì là gì?"