*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên không muốn chỉ là một người bàng quan đứng nhìn khi cả ba chiến nhau.
Hắn không muốn bất kỳ ai phải chết.
Diệp Huyên mở miệng: “Tiểu Tháp, ngươi thấy ta có khả năng thắng cha, đại ca và Thanh Nhi không?"
Tiểu Tháp im lặng suốt một hồi mới đáp: “Tiểu chủ đừng làm ta sợ”.
Diệp Huyên cau mày: “Ngươi nói thế là sao?"
Tiểu Tháp: “Ta sợ Tiểu chủ bị hoang tưởng”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Tháp lại nói: “Ý tưởng này khả thi nhưng cực kỳ khó khăn”.
Diệp Huyên: “Không phải ngươi nói ta có hào quang gì gì đó sao?"
Tiểu Tháp tỉnh bơ: “Có hào quang thì vô địch luôn à? Tiểu chủ tuyệt đối đừng có ôm suy nghĩ này, bởi cho dù người có hào quang thì cũng không phải là người duy nhất. Làm người ấy mà, đừng tưởng rằng mình ngon lắm. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, có điều nếu người cứ tiếp tục làm ra vẻ thế này, e rằng sẽ không thể vượt qua họ, trừ khi người tự tạo ra Đại đạo vô sỉ gì gì đó thì còn có thể. Tại vì người vô sỉ thật á!"
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen thui.
Tiểu Tháp chần chừ một hồi mới nói tiếp: “Ta nghĩ gì nói đấy, Tiểu chủ sẽ không giận chứ?"
Diệp Huyên lạnh nhạt đáp: “Không dám giận”.
Tiểu Tháp: “Vì sao?"
Diệp Huyên: “Ngươi là tháp Thiên Mệnh, tòa tháp đứng đầu chư thiên vạn giới, ta đây nào dám”.
Tiểu Tháp cười hì hì: “Khiêm tốn thôi Tiểu chủ”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Tháp: “Ta thấy Tiểu chủ vẫn có cơ hội vượt qua ba người kia, bởi vì căn cơ của người đều hơn họ. Với người mà nói, mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa có thêm hào quang trên người, chỉ cần người nỗ lực, cho dù không vượt qua được thì cũng không thua kém họ. Trên đời này có câu không việc gì là không thể mà”.
Không gì là không thể!
Diệp Huyên mỉm cười: “Tiểu Tháp ngươi cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người rồi”.
Tiểu Tháp: “...”
...
Một hồi sau, Diệp Huyên bước vào vũ trụ.
Hắn không có mục tiêu xác định, chỉ có thể dựa vào tự thân mà tìm đến nền văn minh vũ trụ kế tiếp. Hay nói đúng hơn, mục tiêu của hắn bây giờ là đi tìm cha và đại ca.
Vũ trụ bao la, vô cùng vô tận. Diệp Huyên ngự kiếm, chậm rãi mà đi.
Hắn nhìn không gian bốn bề, không khỏi cảm thán quả thật rất đẹp.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, chúng ta đang đi đâu?"
Hắn cười: “Không biết”.