An Liên Vân chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên lại đặt một chiếc nhẫn chứa đồ vào tay nàng ta: “Đây là một ít tài nguyên, có thể sẽ giúp ích cho cô”.
An Liên Vân vẫn không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Nhớ lấy, hãy làm chính mình, đừng khom lưng sống theo người khác. Ta đi đây”.
Hắn xoay người rời đi.
Cánh tay bỗng dưng bị kéo lại.
Diệp Huyên nhìn người đang níu lấy mình - An Liên Vân.
Chỉ thấy nàng ta ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy hắn, thì thầm mấy câu.
Diệp Huyên ngẩn ra.
Sau đó An Liên Vân đã xoay gót đi.
Để lại Diệp Huyên đứng tại chỗ hồi lâu.
Nửa giờ sau, hắn đi đến Đạo Linh Cung.
Trong điện chỉ có hắn, A Đạo Linh và Ngôn Bạn Sơn.
A Đạo Linh quan sát hắn một hồi, cười nói: “Ta đã không nhìn thấu được ngươi nữa”.
Diệp Huyên: “Linh tỷ có thể đưa Ngôn Bạn Sơn đến Trụ Nguyên giới rồi. Chỉ cần nói tên đệ ra, Thiên Khí tộc sẽ chiêu đãi mọi người”.
A Đạo Linh chớp mắt: “Thật vậy ư?"
Diệp Huyên gật đầu.
A Đạo Linh cười: “Vậy tỷ cảm ơn ngươi trước”.
Diệp Huyên cười: “Người nhà cả mà”.
A Đạo Linh không khỏi cảm thấy phức tạp. Trước kia Diệp Huyên còn chưa đến được Vô Cảnh, vậy mà hôm nay bà ấy đã không thể nhìn thấu hắn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà mọi thứ đã thay đổi.
Bọn họ không trò chuyện lâu, Diệp Huyên nhanh chóng rời khỏi Đạo Linh Cung sau đó.
Hắn đi rồi, Ngôn Bạn Sơn khẽ khàng hỏi A Đạo Linh: “Sư tôn, chúng ta có đến Trụ Nguyên giới không ạ?"
A Đạo Linh suy ngẫm một hồi, cười đáp: “Không”.
Ngôn Bạn Sơn không hiểu.
A Đạo Linh: “Nơi này mới là nhà”.
Ngôn Bạn Sơn ngộ ra.
...
Diệp Huyên biết con đường tương lai phải đi còn rất dài, vì vậy lần này không trở về Thanh Thành.
Những lời cha nói khiến hắn cảm thấy lo lắng.
Nếu cha và đại ca đi đến tận cùng vũ trụ mà không tìm ra kẻ địch mạnh mẽ thì ba người họ nhất định sẽ đánh với nhau.
Cả ba đều vô địch, vậy ai mới là vô địch chân chính? Chỉ có đánh mới biết được.
Phải nỗ lực hơn nữa!