*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi nơi này có người hắn nhớ thương.
Diệp Huyên đi đến Phương Thốn Tông đầu tiên.
Có một cô gái đứng trên ngọn núi, dõi mắt nhìn biển hoa nơi xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Rồi nàng ta như cảm nhận được gì mà xoay người lại, nhìn thấy một người thanh niên đứng cách đó không xa.
Diệp Huyên.
Hắn cười: “Liên Vân cô nương, lâu rồi không gặp”.
An Liên Vân thoáng ngẩn ra: “Ta cứ ngỡ ngươi sẽ không trở lại”.
Diệp Huyên: “Sao lại thế được?"
Hắn đi đến gần, quan sát An Liên Vân một lượt: “Chưa đến Vô Cảnh sao?"
An Liên Vân cong môi: “Còn thiếu một chút”.
Thiếu một chút.
Diệp Huyên cười: “Vậy ta phải chúc mừng cô trước rồi”.
An Liên Vân ngẩng đầu nhìn vào vũ trụ mịt mờ, thì thầm: “Diệp công tử, cha ta nói ngươi rất bí ẩn, ta cũng biết ngươi vô cùng lợi hại. Cường giả ở Trụ Nguyên giới kia thật sự mạnh hơn Vô Cảnh chúng ta nhiều lắm ư?"
Diệp Huyên gật đầu.
An Liên Vân quay lại nhìn hắn: “Vẫn còn những thế giới mạnh hơn Trụ Nguyên giới nữa, đúng không?"
Diệp Huyên đáp: “Đúng vậy”.
An Liên Vân cau mày: “Là bao nhiêu?"
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Trước mắt đã biết đến mấy chục nghìn”.
Sắc mặt An Liên Vân đọng lại, một hồi sau mới lắc đầu cười: “Như vậy có nghĩa là Dị thế giới của chúng ta quá nhỏ bé trong vũ trụ bao la này?"
Diệp Huyên cười cười: “Sao tự dưng đa sầu đa cảm vậy?"
An Liên Vân không nói gì.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Có biết vì sao ta trở lại tìm cô không?"
An Liên Vân nhìn sang, nghe hắn nói: “Vì cô là một cô nương lương thiện”.
Hắn nhìn vào vũ trụ: “Ta gặp được hai cô gái ở Trụ Nguyên giới, cực kỳ lợi hại...”
Nói rồi hắn dừng lại, khẽ lắc đầu.
An Liên Vân: “Ngươi không thích họ?"
Diệp Huyên: “Ta không có tư cách để nói không thích, bởi vì những gì họ làm đầu là vì bản thân và tộc nhân. Diệp Huyên ta cũng là người ích kỷ, lấy lập trường gì để ghét người khác đây?"
An Liên Vân: “Ta thấy ngươi rất tốt”.
Diệp Huyên cười: “Ta cũng thấy cô rất tốt”.