*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương chỉ nhìn y, không nói gì.
Người đàn ông áo xanh chợt lắc đầu: “Thôi, mất thời gian lắm, chơi với các ngươi chán quá”.
Nói xong, thanh kiếm trong tay trái y bất ngờ rời vỏ.
Xoẹt!
Đám Cổ Đế bị một luồng kiếm quang xóa sổ.
Chỉ để lại hai người!
Một là Bích Tiêu, hai là con nhóc ôm búp bê cũ.
Người trước hơi rũ đầu, không biết suy nghĩ gì.
Con nhóc thì nhìn người đàn ông áo xanh đầy hoảng sợ, không biết y định làm gì.
Y nói với nó: “Ta ghét nhất những đứa miệng mồm ti tiện”.
Nói xong, y khẽ ngoắc ngón tay, để một tia kiếm quang đâm vào ngực con nhóc. Một khắc sau, nó đã bị tống vào vực sâu trong một vùng thời không nào đó.
Người đàn ông áo xanh nói: “Ta nhốt ngươi ở nơi này. Một nghìn năm sau, nếu còn sống thì là phúc của ngươi”.
Sau đó y quay sang Diệp Huyên: “Hai ta đi dạo chút”.
Diệp Huyên chần chừ: “Cha giúp con một việc được không?"
Y lắc đầu: “Không...”
Nào ngờ bị Đinh Thược Dược vươn tay kéo, người đàn ông áo xanh có chút bất đắc dĩ, sau đó bị bà ấy liếc xéo.
Y nắm lại tay bà, nhìn Diệp Huyên: “Nói thử nghe xem”.
Diệp Huyên đen mặt. Má nó, cha rõ ràng chẳng muốn giúp chúp nào!
Nhưng hắn không nghĩ nhiều nữa mà nói: “Cha có thể giúp Niệm tỷ tiến thêm một chút không?"
Mộ Niệm Niệm.
Người đàn ông áo xanh nhìn nàng rồi nói: “Thằng ngốc này, con xem thường Niệm tỷ của con quá rồi. Nàng căn bản không cần ai giúp cả”.
Diệp Huyên cau mày: “Là sao?"
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Niệm cô nương đây là người duy nhất hiện tại có thể đạt đến tầng của chúng ta”.
Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm, bị nàng lẳng lặng nhìn lại.
Người đàn ông áo xanh: “Nàng...”
Y lắc đầu: “Không nói Niệm cô nương nữa”.
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?"
Người đàn ông áo xanh: “Vì cảnh giới con chưa đến đâu, chưa tiếp xúc được với gì cả, có nói cũng bằng thừa, rõ chưa?"
Diệp Huyên: “...”