Thật sự không phải cùng một cấp bậc!
Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện ở trong tay hắn, giờ phút này kiếm Thanh Huyên lại phát sinh biến hoá!
Kiếm do người mà mạnh!
Sau khi hắn thoái biến, kiếm Thanh Huyên thực ra cũng sẽ biến hoá theo, hiện tại hắn và kiếm Thanh Huyên đề đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Lúc này, Bích Tiêu xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên, ánh mắt Bích Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Ngươi... đột phá rồi?”
Diệp Huyên gật đầu.
Bích Tiêu mỉm cười: “Chúc mừng!”
Diệp Huyên nhìn về phía Bích Tiêu: “Bích Tiêu cô nương, giao đấu một chút?”
Bích Tiêu trừng mắt nhìn: “Ngươi xác định?”
Diệp Huyên cười nói: “Xác định!”
Bích Tiêu gật đầu: “Được!”
Nói xong, hai người rời khỏi Tiểu Tháp, đi đến một thời không thần bí chưa xác định.
Bích Tiêu nhìn Diệp Huyên: “Ra tay đi!”
Diệp Huyên vung tay áo lên.
Xuy!
Một thanh kiếm chém thẳng về phía Bích Tiêu.
Bích Tiêu chắp hai ngón tay chỉ về phía trước.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang vỡ tan, ngay sau đó, Bích Tiêu lập tức bị chấn động bay ra xa đến mấy nghìn trượng, không chỉ như thế, nàng ta mới vừa dừng lại, hai ngón tay của nàng đã bị đứt tận gốc!
....
Ngẩn người!
Bích Tiêu trực tiếp ngẩn người!
Như này là sao?
Xa xa, Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước được.
Kiếm Thanh Huyên vốn đã được Thanh Nhi cải tạo lại, đặc biệt là mũi kiếm, trong đó ẩn chứa lực lượng thần bí Thanh Nhi tạo ra.
Tuy thực lực của Bích Tiêu mạnh, nhưng không có nghĩa là nàng ta có thể xem thường kiếm Thanh Huyên.
Bích Tiêu nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi và kiếm của ngươi khiến ta rất kinh ngạc!”
Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”
Bích Tiêu trầm giọng nói: “Tuy rằng ngươi hiện tại là phá khuyên nhân, nhưng trong tình huống bình thường, với thực lực hiện tại của ngươi, vẫn là không thể gây thương tổn cho ta, bởi vì, ta là họa khuyên nhân, theo lý thuyết mà nói, kiếm của ngươi không thể phá quy tắc của ta! Mà mới vừa rồi, kiếm của ngươi không chỉ phá quy tắc của ta, còn làm ta bị thương!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Là thanh kiếm này của ngươi!”