*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Yếm chậm rãi đi đến trước mặt Bích Tiêu: “Những năm gần đây, ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, vấn đề gì đây? Đó chính là năm đó vì sao Thiên Khí tộc ta lại thua! Sau này ta phát hiện, sở dĩ Thiên Khí tộc ta bị thua, có một nguyên nhân vô cùng quan trọng, đó là chúng ta của năm đó đã quá tự phụ!”
Nói xong, nàng ta lắc đầu, lại nói: “Thật sự quá tự phụ!”
Bích Tiêu im lặng. Thiên Yếm tiếp tục nói: “Nếu năm đó chúng ta không tự phụ như vậy, chúng ta nhất định sẽ không thua!”
Bích Tiêu khẽ gật đầu: “Xem ra, không có gì để nói nữa rồi!”
Thiên Yếm cười nói: “Những thứ Thiên Khí tộc ta đã bị mất, chúng ta sẽ tự giành lại!”
Bích Tiêu khẽ gật đầu: “Chúng ta sẽ chờ xem!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Hướng nàng ta đi không phải là đường quay về, mà một hướng khác!
Thiên Yếm nheo mắt, tay phải từ từ nắm chặt.
Bích Tiêu khẽ cười nói: “Bây giờ chúng ta đánh nhau, có ý nghĩa gì không?”
Thiên Yếm nhìn chằm chằm Bích Tiêu: “Ta thấy có!”
Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Mà đúng lúc này, ba ông lão tay cầm pháp trượng thần bí đột nhiên chắn trước mặt Thiên Yếm, Thiên Yếm gằn giọng nói: “Không được để nàng ta đi tìm vua dựa dẫm kia!”
Nàng ta vừa nói dứt lời, một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên bùng nổ ra từ cơ thể nàng ta, ba ông lão chắn trước nàng ta lập tức bị chấn bay ra ngoài hàng trăm nghìn trượng!
Mà lúc này, Bích Tiêu đã biến mất rồi!
Trong mắt Thiên Yếm hiện lên vẻ dữ tợn, cơ thể nàng ta run lên, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đạo Linh Cung.
Diệp Huyên đang tu luyện đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt hắn cách đó không xa, một cô gái lặng lẽ xuất hiện.
Người đến chính là Bích Tiêu kia!
Diệp Huyên nhìn thấy Bích Tiêu, híp mắt lại: “Ngươi...”
Hắn thật không ngờ, thế nhưng có người có thể cưỡng chế tiến vào trong Tiểu Tháp!
Mẹ nó!
Tiểu Tháp này thật quá không có mặt mũi rồi!
Tiểu Tháp: “...”