Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8062




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một kiếm vừa chém xuống, vẻ mặt Diệp Huyên đã trở nên nghiêm trọng hơn!  

Lúc trước, đều là hắn dùng Rút kiếm định sinh tử với người khác, hắn chưa từng đối mặt trực tiếp với sức mạnh của kiếm này, mà lúc này, đột nhiên hắn phát hiện, cha mình đúng là có bản lĩnh!  

Một kiếm này, quả thực cũng rất ra gì!  

Diệp Huyên không nghĩ nhiều, hắn không lùi mà tiến, cùng rút kiếm ra chém.  

Cũng là rút kiếm định sinh tử!  

Hai kiếm vừa va chạm, thời không trong vòng mấy trăm vạn dặm lập tức trở thành một vùng u tối!  

Trong sân bỗng chốc trở nên yên tĩnh!  

Cứ như vậy, ước chừng một một khắc, Diệp Huyên và Hư Vọng rời khỏi thời không này, trên người hai người đều có vết thương từ kiếm, nhất là Hư Vọng, khắp người đều là kiếm quang, chính vì như vậy mà chút nơi nhạy cảm của nàng ta cũng bị lộ ra.  

Hư Vọng cũng nhận ra điểm này, vẻ mặt có phần không được tự nhiên.  

Diệp Huyên bỗng cười nói: “Sư tôn ngươi là ta đây là một chính nhân quân tử, thứ không nên nhìn chắc chắn sẽ không nhìn!”  

Hư Vọng: “…”  

Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Hư Vọng, hắn lấy ra một chiếc áo khoác phủ lên người Hư Vọng, sau đó nói: “Trận vừa nãy, ngươi hẳn là đạt được không ít, ngươi có thể ở trong tháp tu luyện thêm, có gì cần thì có thể nói thẳng với ta!”  

Hư Vọng gật đầu: “Được!”  

Nói rồi, nàng ta quay về trong tháp nhỏ.  

Lúc này, Diệp Huyên quay người nhìn phía xa, thời không nơi đó nứt ra, A Đạo Linh lại xuất hiện.  

A Đạo Linh nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Vừa rồi mới rèn luyện với người khác?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

A Đạo Linh nhìn Diệp Huyên thâm sâu, rõ ràng, bên cạnh Diệp Huyên còn có một vị cao thủ Vô Cảnh!  

Diệp Huyên bỗng cười nói: “Linh tỷ, lúc trước ta đoạt được nhẫn chứa đồ của Phàm Thiên và Vạn Đạo Minh, ta phát hiện ra, bên trong chỉ có hai mươi vạn miếng thần tinh vô lượng… Sao lại ít như vậy?”  

A Đạo Linh thấp giọng nói: “Ngươi cảm thấy hai mươi vạn miếng thần tinh vô lượng rất ít sao?”  

Diệp Huyên nhíu mày, hỏi ngược: “Chẳng lẽ rất nhiều sao?”  

A Đạo Linh trừng mắt nhìn Diệp Huyên: “Đương nhiên nhiều rồi! Ngươi có biết hay không, tỷ ngươi là ta đây bây giờ tích góp cả đời, cũng không đến mấy vạn miếng…”  

Nói đến đây, bà ấy như nghĩ đến gì đó chợt dừng lại, rồi nói tiếp: “Lúc trước ta cho ngươi một vạn miếng thần tinh vô lượng, có phải ngươi cảm thấy ta rất keo kiệt không?”  

Diệp Huyên cười nhạt: “Có một chút!”