*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Đạo Minh nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Rốt cuộc kiếm này của ngươi là kiếm gì!”
Ông ta phát hiện, rất nhiều sức mạnh của ông ta đều bị thanh kiếm này khắc chế, hay nói cách khác, đều vô dụng với thanh kiếm này!
Diệp Huyên không nói dông dài, hắn lập tức biến mất.
Vẻ mặt Vạn Đạo Minh bỗng chốc thay đổi, ông ta không lùi thêm, mà đạp mạnh chân phải.
Ầm!
Cả người ông ta lập tức bùng cháy!
Thiêu đốt thân xác!
Thiêu đốt linh hồn!
Ông ta biết, ông ta đã không còn đường lui!
Bởi vì A Đạo Linh và Ngôn Bạn Sơn đang ở gần đó, ba vị cao thủ Vô Cảnh ở đây, ông ta căn bản không còn khả năng sống sốt!
Nếu đã không thể thể sống vậy dứt khoát liều mạng vậy!
Sau khi lựa chọn thiêu cháy thân xác và linh hồn, hơi thở của Vạn Đạo Minh bỗng nhiên tăng mạnh, sau đó, cả người ông ta lập tức biến thành một ngọn lửa phóng thẳng lên trời!
Vù!
Thoáng chốc, vô số thời không xung quanh lúc này lập tức biến thành tro tàn!
Ầm ầm!
Trên trời, một vùng kiếm quang và ánh lửa điên cuồng bùng nổ!
Diệp Huyên lập tức lùi ra xa mấy chục vạn trượng, vừa dừng lại thì thân xác hắn lập tức vỡ nứt, máu tươi bắn tung tóe, không những vậy, linh hồn còn đang biến mất với tốc độ nhanh đến kinh khủng!
Một chiêu trọng thương!
Mà ở phía xa, Vạn Đạo Minh kia vừa dừng lại, thì giữa trán ông ta đã bị một kiếm đâm qua!