Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, sau đó biến mất tại chỗ.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi đến trước một tòa thành cổ, không lớn nhưng lại tản ra bầu không khí tan tóc, nhìn qua là biết có lịch sử lâu đời.
Bước vào thành rồi, Diệp Huyên quan sát bốn phía, thấy cũng chẳng có mấy người qua lại.
Ở nơi này Vô Đạo Cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay chứ đừng nói Vô Cảnh.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đến đây mà phát hiện Vô Cảnh chạy đầy đồng thì hắn bỏ cuộc cho rồi.
Chứ tiếp tục nỗ lực còn ý nghĩa gì nữa?
Đã làm hết sức mà vẫn ở chiếu dưới, vẫn bị đánh như con thì đúng là vô nghĩa.
Chẳng lẽ ăn bám người khác không hay hơn sao?
Cũng may là Vô Cảnh ở nơi này hiếm thấy như lông phượng sừng lân, nói cách khác, hắn có thể quật khởi rồi.
Có thể khoe mẽ bao nhiêu tùy thích!
Vào lúc này, bỗng có một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện trên bầu trời, khiến vô số người trong thành ngẩng đầu nhìn lên.
Diệp Huyên cũng nhìn theo, chỉ thấy có một cô gái đang chậm rãi đi đến từ chân trời.
Nàng này mặc váy tím, tóc dài xõa vai, tay cầm kiếm.
Là kiếm tu.
Thấy nàng ta xuất hiện, có người trong thành kêu lên: “Là An Liên Vân!"
An Liên Vân.
Cái tên này khiến toàn thành sôi trào.
An Liên Vân này không phải người thường mà chính là con gái của An Bắc Thần, vậy An Bắc Thần là ai?
Là đại lão Vô Cảnh!
Phải biết rằng Dị thế giới này chỉ có tổng cộng chín cường giả Vô Cảnh mà thôi, ai nấy đều là cự phách một phương, là đại lão siêu cấp chân chính.
Như vậy, An Liên Vân chính là con ông cháu cha hàng thật giá thật.
Nơi chân trời, An Liên Vân liếc nhìn xuống dưới rồi ngoắc nhẹ ngón tay. Lập tức có một thanh kiếm ầm ầm lao xuống từ trên cao, thoắt cái đã chém thẳng vào một ngôi nhà nọ.
Ầm!
Căn nhà trở thành một đống hoang tàn, có một bóng đen phóng lên cao, thoắt cái đã trở thành một gã đàn ông áo đen xuất hiện trước mặt An Liên Vân.
Gã cất giọng khàn khàn: “An cô nương cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?"
An Liên Vân không chút dao động, cũng không đáp lời, chỉ vung kiếm lời.
Xoẹt!