*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn đã gặp bình cảnh trong Tiểu Tháp, một nút thắt mà chính hắn cũng không biết là gì, chỉ biết cho dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể vượt qua vách ngăn này.
Cuối cùng, hắn quyết định ra ngoài đi đây đó một chút.
Khi nhìn thấy Diệp Liên, hắn rốt cuộc cũng hiểu vách ngăn ấy là gì.
Là sơ tâm của hắn khi tu kiếm.
Đó là gì?
Là để làm ra vẻ ư?
Hiển nhiên là không.
Sơ tâm của hắn vào buổi đầu luyện kiếm, chính là để bảo vệ muội muội.
Muội muội là sơ tâm, cũng là hết thảy của hắn.
Nhưng dần dà, ngoại trừ bảo vệ nàng ra, hắn đã có thêm nhiều dã tâm và dục vọng, tỉ như vô địch, làm ra vẻ...
Hắn đã làm sai chỗ nào ư?
Không.
Nhưng làm người không thể quên đi sơ tâm của mình.
Hắn nhớ lại một câu Thanh Nhi từng nói: Không quên sơ tâm mới có thể vô địch.
Không quên sơ tâm!
Ôm Diệp Liên trong tay, Diệp Huyên lần nữa mỉm cười.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã đạt đến Vô Cảnh.
Tâm ta tự tại!
Không phải có nghĩa là bỏ qua hết thảy, cũng không phải vô tình vô nghĩa, mà là không quên sơ tâm.
Diệp Liên nhẹ giọng nói: “Lâu lắm không thấy ca ca”.
Diệp Huyên bật cười: “Không phải bây giờ đã thấy rồi sao?"
Diệp Liên nhìn hắn: “Muội muốn đi cùng huynh”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta mang muội theo cùng”.
Hai mắt Diệp Liên sáng rỡ: “Thật ạ?"
Diệp Huyên: “Thật chứ, bây giờ ca ca đã có thể bảo vệ muội rồi”.
Diệp Liên ngần ngừ.