*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy bọn họ, Diệp Huyên hơi ngạc nhiên, những người vừa đến hắn đều quen cả, chính là mấy người nhóm Mặc Vân Khởi!
Cả Khương Cửu cũng ở đây!
Khương Cửu vẫn mặc một bộ chiến giáp, khí phách hiên ngang!
Nhìn thấy Diệp Huyên, Mặc Vân Khởi lập tức chạy đến, hắn ta cười nói: “Diệp thổ phỉ, ta còn tưởng ngươi chết ở bên ngoài rồi chứ!”
Nói xong, hắn ta ôm chặt lấy Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười nói: “Mạng của ta lớn lắm!”
Mặc Vân Khởi cười ha hả: “Ta biết ngươi mạng lớn, người bình thường hoàn toàn không thể gi3t chết ngươi!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Nói thừa, người có thể giết ta còn chưa ra đời đâu!”
Mặc Vân Khởi thoáng sửng sốt, sau đó, hắn ta lắc đầu: “Da mặt ngươi lại càng dày hơn rồi!”
Diệp Huyên cười to!
Sau đó, mọi người vui vẻ tụ họp với nhau.
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch uống đến say mèm, còn Diệp Huyên thì vẫn tỉnh táo, hắn đi ra ngoài đại diện, thấy Thác Bạt Ngạn đang ngồi trước thềm đá.
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn nhẹ giọng hỏi: “Chàng phải đi rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thác Bạt Ngạn không nói gì.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một tia kiếm quang bay vào người Thác Bạt Ngạn: “Kiếm khí này ở bên trong cơ thể nàng, chỉ cần thực lực của đối phương không vượt qua ta, nàng có thể sử dụng kiếm khí này gi3t chết đối phương trong nháy mắt, hơn nữa kiếm khí này sẽ không biến mất!”
Thác Bạt Ngạn gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạn: “Trong chiếc nhẫn chứa đồ này có một ít Thần Cực Tinh và một vài cách tu luyện, nàng tu luyện theo nó, thực lực sẽ được nâng cao rất nhiều!”
Thác Bạt Ngạn cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Hết rồi!”
Thác Bạt Ngạn cất nhẫn chứa đồ, sau đó nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Diệp Huyên thoáng do dự, sau đó nói: “Vậy ta đi đây!”
Thác Bạt Ngạn muốn nói lại thôi.
Lúc này, Diệp Huyên đã biến mất.
Thấy Diệp Huyên biến mất, Thác Bạt Ngạn hơi ngẩn người, nàng ta nhìn về phía chân trời xa xôi, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Thác Bạt Ngạn mới thu hồi tầm mắt, nét mặt ủ rũ.