Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7974




Diệp Huyên cười to, tay trái thuận thế ôm lấy eo Thác Bạt Ngạn.  

Mộ Lang ở phía xa chợt run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi là Thuỷ Nguyên Cảnh trong truyền thuyết sao?”  

Diệp Huyên cười nói: “Không phải!”  

Mộ Lang nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một lát sau, gã ta chợt hét to: “Xin mời tổ tiên!”  

Nói xong, gã ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài bay lên từ trong tay gã ta, một khắc sau, lệnh bài kia bay thẳng vào trong mây trời.  

Ầm!  

Trên chân trời có một đám mây trở nên sôi trào!  

Diệp Huyên sờ mũi, hơi cạn lời.  

Lúc này, Thác Bạt Ngạn nhẹ giọng nói: “Bọn họ gọi tổ tông rồi!”  

Thấy trong mắt Thác Bạt Ngạn có vẻ lo lắng, Diệp Huyên cười nói: “Đừng sợ, nam nhân của nàng là vô địch ở nơi này!”  

Thác Bạt Ngạn chớp mắt: “Còn ở nơi khác thì sao?”  

Diệp Huyên cười to: “Ở nơi khác, ta cũng vô địch!”  

Dù sao nói khoác cũng không phải phạm pháp, khoác lác một chút thì có làm sao?  

Lúc này, trên tầng mây đột nhiên xuất hiện một ông lão.  

Nhìn thấy ông lão này, Mộ Lang chỉ còn lại linh hồn vội vàng hành lễ: “Bái kiến sư tổ!”  

Sư tổ!  

Mấy cường giả Thiên Tông ở sau lưng Mộ Lang cũng đồng loạt quỳ xuống!  

Sau khi ông lão xuất hiện, ông ta lạnh nhạt nhìn một vòng xung quanh: “Thế giới này quá yếu!”  

Dứt lời, ông ta nhìn xuống Mộ Lang bên dưới: “Có chuyện gì?”  

Mộ Lang chỉ Diệp Huyên phía xa: “Sư tổ, người này muốn tiêu diệt Thiên Tông của ta!”  

Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, ông ta hơi nhíu mày: “Sao ta thấy người này hơi quen mặt nhỉ!”  

Quen mặt!  

Diệp Huyên cười nói: “Ta cũng từng sống ở vũ trụ Ngũ Duy!”  

“Vũ trụ Ngũ Duy!”  

Ông lão cau mày, ông ta nhìn Diệp Huyên, càng cảm thấy quen mặt hơn.  

Lúc này, Mộ Lang vội nói: “Sư tổ, tên này chẳng những muốn tiêu diệt Thiên Tông của ta mà còn coi thường người, xin sư tổ ra tay gi3t chết hắn đi!”  

Ông lão không để ý đến Mộ Lang, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên một lần nữa: “Ngươi họ gì?”  

Diệp Huyên cười nói: “Diệp!”  

“Diệp…”  

Ông lão nhíu mày, ông ta trầm tư một lát, sau đó trợn mắt, run rẩy nói: “Các hạ là Diệp Huyên, Diệp thiếu?”  

Diệp Huyên cười to: “Ông biết ta sao?”