*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn chưa dứt câu, một tia kiếm quang đã đâm tới.
Trong mắt Vân Mộng Tử có sát khí loé lên, ông ta siết chặt tay phải, sau đó đánh tới một quyền!
Ầm!
Vực sâu thời không thần bí kia lập tức sôi trào, cú đấm này khiến kiếm của Diệp Huyên dừng lại!
Diệp Huyên đâm kiếm không trúng nên lập tức rút lui, nhưng trong quá trình rút lui, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên bay ra!
Trong vực sâu thời không, Vân Mộng Tử híp mắt, nâng tay phải lên đỡ!
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lập tức bị đánh bay!
Lúc này, Vân Mộng Tử gằn giọng nói: “Không ngờ người lại dùng vực sâu thời không nhốt ta lại, đúng là buồn cười, xem ta phá vỡ thời không của ngươi đây!”
Dứt lời, ông ta đánh ra một quyền!
Ầm!
Vực sâu thời không lập tức sôi trào, nhưng cũng không vỡ nát!
Thấy cảnh này, Vân Mộng Tử khẽ nhíu mày, lại đánh ra một quyền!
Ầm!
Cả thời không thần bí bắt đầu rung động kịch liệt!
Nhưng nó vẫn không bị đánh tan!
Sắc mặt Vân Mộng Tử hơi khó coi, ông ta không cam lòng, lại tiếp tục đánh mấy quyền, thời không thần bí thoáng chốc rung lên như động đất, nhưng dù Vân Mộng Tử có tấn công thế nào, nó cũng không có dấu hiệu sẽ sụp đổ!
Một lát sau, cuối cùng Vân Mộng Tử cũng đã hiểu!
Ông ta hoàn toàn không thể phá vỡ thời không thần bí này!
Nghĩ vậy, Vân Mộng Tử nhìn Diệp Huyên phía xa: “Diệp Huyên, ngươi còn có lá bài tẩy nào nữa không?”
Diệp Huyên nhẹ nhàng vung kiếm Thanh Huyên trong tay, không nói một lời, lúc này, khí thế trên người hắn không ngừng dâng lên.
Dù hắn chỉ là Vô Tâm Cảnh, nhưng khí thế của hắn không hề yếu hơn Vân Mộng Tử.
Có sự gia trì của Huyết Mạch Chi Lực!
Quan trọng nhất là Diệp Huyên không bị cắn trả!
Vân Mộng Tử nhìn Diệp Huyên, thân thể ông ta chợt trở nên hư ảo, sau đó, trong thiên địa xuất hiện vô số tàn ảnh, những tàn ảnh này lao nhanh về phía Diệp Huyên như mưa rền gió dữ!
Diệp Huyên không lựa chọn tấn công nữa, hắn nâng kiếm Thanh Huyên, sau đó,