*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dần dà, sắc mặt đám Tông Thủ bắt đầu xấu đi.
Bọn họ nhận ra Diệp Huyên đang tiến tới.
Tuy rất chậm, những vẫn là đi tới từng bước từng bước.
Tông Thủ trợn mắt trừng Diệp Huyên, hai tay siết chặt phát run.
Một cường giả đứng cạnh bi thảm hỏi: “Giới chủ, phải làm sao đây?"
Cứ tiếp tục thế này, Diệp Huyên sớm muộn gì cũng phá được trận pháp, xông vào Vân giới.
Tông Thủ im lặng, sau đó nói: “Các ngươi đi đi”.
Đi đi!
Những lời này khiến các cường giả sửng sốt.
Tông Thủ lặp lại: “Đi đi”.
Một cường giả khác nói: “Vậy Giới chủ...”
Tông Thủ khẽ cười: “Mục tiêu của hắn là ta”.
Mọi người im lặng.
Tông Thủ: “Đi mau”.
Những người khác bốn mắt nhìn nhau, không ai cựa quậy.
Tông Thủ nhìn họ: “Nếu còn sống sót thì ngày sau hãy trùng kiến Vân giới, chết ở đây không có nghĩa gì cả, hiểu không?"
Bọn họ lại nhìn nhau, vẫn còn do dự.
Diệp Huyên lúc này đã sắp đi vào Vân giới.
Thấy vậy, không ai còn chần chừ nữa mà lập tức rời đi.
Tông Thủ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, tay phải siết lại, ngưng tụ một luồng sức mạnh khổng lồ trong đó.
Đúng lúc ấy, huyết quang lóe lên nơi chân trời, một chùm tia sáng bị Diệp Huyên chém vỡ.
Đâu đâu cũng là đống hỗn độn.
Mấu chốt là Diệp Huyên khống chế sức mạnh rất tốt, không hề phá hủy thời không của vũ trụ này trên diện rộng, vì vậy cũng không kích phát lực lượng pháp tắc của Đạo Lâm Quân.
Diệp Huyên xách kiếm, chậm rãi bước xuống từ chân trời.
Bên dưới, Tông Thủ cười ha hả: “Đến đây đi, Diệp Huyên!"
Vừa dứt lời, gã ta tung người nhảy lên, mang theo luồng sức mạnh khổng lồ.
Diệp Huyên dừng bước, sau đó nhấc chân bước ra, vung kiếm chém.
Xoẹt!
Tông Thủ cứng đờ giữa không trung, Diệp Huyên đã xuất hiện sau lưng gã.
Hắn vươn tay, tiếp tục đi xuống.
Sau lưng hắn, sắc mặt Tông Thủ trở nên mờ mịt. Gã ta không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà thực lực của hắn đã tăng trưởng đến ngần này.
Gã ta bị Tiêu Hiếu lừa rồi!
Thần thái trong mắt gã dần biến mất, sau đó như nhìn thấy điều gì mà trở nên kích động.
Bên dưới, Diệp Huyên vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên trở lại. Hắn nhìn về phía chân trời, thấy một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi đến.
Không phải ai khác ngoài Vân Mộng Tử.
Nhưng lần này không phải phân thân, không phải một tia hồn phách mà là bản thể.